.
Suốt khoảng thời gian sau đó, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình vẫn luôn duy trì trạng thái không ngó ngàng gì đến nhau, thậm chí cho đến lúc Kiều Sanh cai nghiện xong, Kiều Mộ Đình vẫn không nói lời nào với y, cũng không đến thăm y một lần.
Sau khi cai nghiện thành công, Kiều Sanh ở nhà bồi bổ thêm ít lâu.
Đây là khoảng thời gian y cảm thấy thoải mái nhất, giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, y cũng không can thiệp tới Tinh Quang và tập đoàn Kiều thị.
Chạng vạng hôm đó, Kiều Sanh ngủ trưa tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, đã thấy một người đàn ông ngồi trên sofa đối diện.
Là Hoắc An Đạt.
Cũng lâu rồi không gặp, cơ hồ là Kiều Sanh sắp quên mất sự tồn tại anh ta, trong mắt y, người từng năm lần bảy lượt tỏ tình với y cũng chẳng là gì.
Hoắc An Đạt không nhận ra Kiều Sanh đã thức giấc, anh vẫn cúi đầu đọc sách.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào, cả người Hoắc An Đạt chìm trong ánh hoàng hôn, xung quanh anh như được bao phủ một vầng sáng nhạt.
Trông anh như một bức họa, lại có chút mơ hồ, hình ảnh này khiến Kiều Sanh ngây ra.
Dường như phát hiện ra ánh mắt Kiều Sanh, Hoắc An Đạt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của y: “Dậy rồi à?”.
Kiều Sanh hỏi: “Anh tới đây làm gì?”.
“Tới thăm anh!” Hoắc An Đạt cười khẽ, gập sách để lại lên bàn: “Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132658/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.