Câu nói của Kiều Sanh khiến Liên Mặc Sinh và Kiều Tử Việt đều sửng sốt.
Kiều Tử Việt vốn đang chần chờ, lập tức nổi điên lên, lạnh giọng chất vấn: “Kiều Sanh, cậu nói vậy là sao? Có thể tùy tiện kêu một thằng đàn ông vào nhà giải quyết dục vọng?” Anh ta nhìn Liên Mặc Sinh lom lom, cái vẻ không mấy quang minh chính đại ấy càng khiến mặt anh ta thêm khó coi. Nửa đêm nửa hôm, có người bình thường nào ăn mặc như thế, lại còn lén lén lút lút chui vào phòng người khác?
Kiều Sanh không cho là thế, hỏi lại: “Vậy thì có gì là sai?”
Kiều Tử Việt cả giận, nói: “Cậu còn hỏi tôi? Vừa nhìn là biết ngay gã ta chẳng phải hạng gì tốt, ai biết gã vào Kiều gia nhằm mục đích gì?”
“Mục đích gì không phải đã trưng rõ ra rồi sao?” Kiều Sanh nhíu mày, “Tôi nghĩ là anh không ngây thơ tới nỗi không biết gì hết?”
“Cậu đúng là đê tiện!” Kiều Tử Việt giận quá hóa cười, mắng bừa.
“Hử?” Kiều Sanh nở nụ cười, nụ cười ấy rất lạnh, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng, “Vậy anh cảm thấy, nửa đêm nửa hôm anh chạy tới phòng tôi làm gì? Đừng bảo là anh đang lo không biết tôi có say hay không?”
Thật ra, sau khi nói xong câu ấy, Kiều Tử Việt có chút hối hận, nhưng do sỉ diện, khó rút lại lời đã nói, sau cùng anh ta đành chọn cách im lặng không đáp.
Kiều Sanh cũng chẳng thèm ngó ngàng tới anh ta, quay qua, tiếp tục nhìn Liên Mặc Sinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132483/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.