.
Không cần quay đầu lại, Kiều Sanh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ập tới từ phía sau. Nhưng y cũng không thèm để ý tới, y mặc áo ngủ, xoay người lại, nhìn Kiều Tử Việt – kẻ không mời mà tới.
Kiều Tử Việt cũng đang nhìn y, đôi mắt sâu thẳm.
Kiều Sanh ngồi xuống bên giường.
Tóc y còn ướt nước, áo ngủ rộng rinh khoác trên người. Nó chỉ được cố định lại bởi sợi dây lưng bên hông, làm lộ ra một phần ngực.
Da y rất trắng, trắng như một thứ bạch ngọc thượng hạng.
Kiều Tử Việt thấy khó thở, bức rức, hơi nới lỏng áo ra.
Im lặng một hồi, cuối cùng thì Kiều Sanh cũng lên tiếng, hỏi Kiều Tử Việt: “Tan tiệc rồi à?”
“Ừ!” Kiều Tử Việt gật đầu.
“Vậy sao anh không về phòng mình ngủ, chạy tới chỗ tôi làm gì?” Kiều Sanh nhìn anh ta bằng ánh mắt mỉa mai.
“Tới xem có phải cậu uống say rồi không?” Giọng của anh ta có hơi là lạ, “Đây là buổi tiệc ba tổ chức cho cậu, nhưng cậu chỉ xuất hiện có nửa giờ, sau đó biến mất!”
“Ngại quá, tôi có việc quan trọng hơn phải giải quyết!”
“Chuyện quan trọng mà cậu nói, chính là tắm rửa?”
“Có thể nói là như vậy!”
“Nếu để ba nghe được câu trả lời của cậu, nhất định ba sẽ rất giận đấy!”
Kiều Sanh nhún vai, ý bảo mình chẳng màng tới, vẻ mặt bất cần.
Kiều Tử Việt nheo mắt lại, nhìn y một hồi, mới nói: “A Sanh, cậu thay đổi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vuong/3132482/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.