Chương trước
Chương sau
"Mau mau mau! Tìm kỹ a!"
Chỗ vui chơi hoàng kim cốc một mặt phong tỏa tin tức, một mặt phái ra rấtnhiều nhân viên an ninh toàn bộ giải cứu cô nữ sinh trung học rơi xuốngvách núi. "Xem thế này vừa khéo, nghe nói người gặp nạn chính là ngườinhà của nhân vật nổi tiếng nha! Các nhân viên an ninh vừa tìm người vừatrò chuyện.
"Đúng vậy a! Nghe nói là con cưng của tổng giám đốctập đoàn Đinh Thị nha, nha! Sai rồi, trước đó không lâu vị trí tổng giám đốc tập đoàn Đinh Thị mới do Đinh Kiếm Thư đảm nhận, vậy tính ra làngười anh cả gặp nạn."
"Ôi mẹ nó! Xem thế này là phong tỏa không được tin tức này rồi, cô gái gặp nạn này là thiên kim đại tiểu thư nha!"
"Đúng vậy! Nếu như cô ấy có một chút sơ xuất......" Một nhân viên an ninh không khỏi rùng mình.
"Thế nào a?"
"Tôi thấy chúng ta mau chăm chỉ tìm, nếu không thì...... Nếu như Đinh KiếmBác phá hủy chỗ vui chơi hoàng kim cốc, chúng ta phải ăn không khí rồi."
"Nói rất đúng, mau!"
Về phương diện khác, bạn học của Đinh Kiếm Thư và các thầy cô giáo toàn bộ cũng gia nhập vào hàng ngũ cứu viện.
"Hu...... Làm sao bây giờ, Kiếm Thư từ một nơi cao như vậy ngã xuống...... Khôngchết cũng còn lại nữa cái mạng......" Bạn học của Đinh Kiếm Thư vừa khóc vừa tìm.
"Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Cũng đừng gây ra mạng người mới tốt......" Một giáo viên trách móc.
Ở đáy vực, có một dòng suối, có bụi cây cỏ dại nơi ấy, muốn từ trong bụicỏ cao hơn so với người thực sự là không dễ dàng để tìm thấy bóng dángmột ai đó, hơn nữa sắc trời càng lúc càng tối sầm, âm u u ám cũng hếtsức kỳ quái.
Lúc này——
"Này—— mọi người mau tới a! Tìm được rồi, tìm được rồi!" Trong một góc xa xa ở đáy vực nào đấy, có người kêu.
"Thật không?"
Một đại? Toàn bộ người tuôn đến cái góc có phát ra tiếng kia, bảy miệng tám lời hỏi:
"Thế nào? Sống hay chết?"
"Bị thương thế nào? Còn có cứu được hay không a?"
Lúc mọi người đến thì tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy Đinh Kiếm Thư an toàn nằm ở trên giường cỏ, đã quên trước tiên nên xác nhận thửxem sống chết, chỉ xô đẩy đoán:
Đây là chuyện gì xảy ra? Cô ấythực sự chính là cô gái rơi xuống vách núi? Không thể nào? Cô gái trướcmặt này rất giống mỹ nữ từ trong bức họa thời cổ đi ra, từ đầu đến chântất cả đều là trang phục quý tộc thời cô đại!
"Phải...... Đúng là Kiếm Thư! Sẽ không sai! Thật sự là bạn ấy!" Giang Lị Linh bạn học củaĐinh Kiếm Thư mất một lúc lâu mới nhận ra được.
"Đúng...... Đúngvậy, là Đinh Kiếm Thư! Mọi người đừng ngẩn ra a, mau cứu người, mau cứungười!" Giáo viên của Đinh Kiếm Thư cũng nhận ra được. "Mau! Cô ấy cònsống......" Nhân viên an ninh vội vàng cứu giúp.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Uhm......" Đinh Kiếm Thư thân ngâm, từ từ tỉnh lại.
"Kiếm Thư! Con không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu hay không?" Bà Đinh lo lắng hỏi, bà ngồi ở mép giường của con gái, căng thẳng mà nắm tay con gái.
"...... Mẹ?" Vẻ mặt của Đinh Kiếm Thư chồng chất nghi hoặc, trong đầu hỗn loạnvề địa lý không có một chút đầu mối, đầu đau thắt, cảm giác vô lực cuốnlấy cô, cô vừa mệt lại vừa chán nản cũng không muốn ngủ. "Làm saocon......"
Đinh Kiếm Thư nhìn chung quanh bốn phía, đập vào trong mắt chính là màu tím nhạt gắn liền với căn phòng, đây—— đây là cănphòng của cô sao? Không phải là cô ở chỗ vui chơi hoàng kim cốc sao? Vềđến nhà khi nào vậy? Kỳ lạ......
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng không tin của con gái, bà Đinh quan tâm nói:
"Nha đầu này, sao lơ là không cẩn thận như thế? Lại rơi xuống vách núi, maymà kỳ? mà không có gì đáng ngại, bằng không, nếu như có một chuyện không hay xảy ra, con bảo cha, mẹ nên làm thế nào cho phải?
Bà Đinhlập tức chặn lại nước mũi chặn lại nước mắt nói, nhớ lại lúc vừa mớinhận được tin tức con gái rơi xuống vách núi thì lại làm cho bà té xỉungay tại chỗ, cho đến khi con gái yêu được đưa về an toàn, bà vẫn còn vô cùng lo sợ.
A! Đinh Kiếm Thư nghĩ tới, đích xác là cô trượt chân rơi xuống vách núi, thế nhưng, không phải là cô an toàn mà về nhà rồi sao?
"Mẹ! Con không sao rồi, đừng lo lắng, là con không tốt được chưa, mẹ đừngkhóc a, như thế này cha trông thấy lại sẽ chuyện bé xé to, cho các anhthấy lại càng không được!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Cha và các anh trai của Đinh Kiếm Thư toàn bộ chen chút đi vào, lần lượt gọi:
"Kiếm Thư tỉnh chưa?"
Căn phòng vốn là im lặng liền náo nhiệt lên.
Xong rồi! Toàn bộ đến đông đủ rồi.
Vừa nghĩ tới việc bảo vệ và quan tâm quá mức của người nhà, Đinh Kiếm Thưliền thầm than khổ, bên tai của cô đừng nghĩ là có được một khắc yênlặng. Aiz! Những người này......" Cha, các anh, các người không đi làmviệc, toàn bộ ngâm mình ở đây với con mà được sao? Coi chừng công tyđóng cửa."
"Hắc! Nhóc con, mới có chút tinh thần liền bắt đầu làm tổn thương người a! Anh mở một trăm hai mươi trung tâm, muốn tập đoànĐinh Thị sụp đổ cũng không dễ dàng như vậy." Anh cả của Đinh Kiếm Thư -Đinh Kiếm Bác nói.
"Đúng vậy, trước tiên lo lắng chính mình rồi nói sau, thiếu chút nữa làm cho cả nhà bị hù chết!
Đinh Kiếm Thư le le lưỡi. "Cũng không phải là em cố tình a! Em là người bị hại nha!"
"Nói rất đúng, chúng ta dứt khoát phá hủy chỗ vui chơi hoàng kim cốc thếnào? Ông Đinh nói. Con gái bảo bối của ông lại bị rơi xuống vách núi gặp phải đáng sợ này, tất cả đều là chỗ vui chơi hoàng kim cốc làm hại.
"Cha, quá nghiêm trọng phải không?" Đinh Kiếm Thư không dám gật bừa.
"Anh còn cho rằng quá nhẹ chứ!" Anh ba nói.
Đinh Kiếm Thư trầm tư một hồi, đột nhiên đưa ra một yêu cầu. "Cha, chúng ta mua lại chỗ vui chơi hoàng kim cốc có được không?"
"Mua nó? Tại sao?" Tất cả mọi người đều tràn đầy nghi hoặc đồng thanh hỏi.
Nhất thời Đinh Kiếm Thư á khẩu không trả lời được, nhưng, ánh mắt của cô là kiên định như vậy.
Đinh Kiếm Bác cảm thấy em gái khác thường, anh trầm tư một hồi, nói: "Cha, chúng ta có thể mua lại nó."
Đinh Kiếm Thư cười cười biết ơn đối với anh cả.
"Được rồi, chỉ cần Kiếm Thư vui vẻ, có cái gì không được, huống chi chỗ vuichơi hoàng kim cốc rất có triển vọng, đáng giá đầu tư."
"Tại sao em muốn mua lại chỗ vui chơi hoàng kim cốc?" Đinh Kiếm Bác hỏi.
"...... Tại sao? Em cũng không biết, chỉ cảm thấy nếu đã bị các anh phá hủy,chi bằng mua lại, em thích sông núi nơi ấy." Đinh Kiếm Thư như nghĩ tớicái gì đó nói.
Tất cả mọi người nhìn nhau, một lòng lưỡng lự bấtan, là lạ ở chỗ nào nhỉ? Bọn họ có nên hỏi bộ trang phục trước đó ĐinhKiếm Thư mặc là thế nào?
Nhìn thấy Kiếm Thư bởi vì mệt mỏi mà lại đi vào mộng đẹp, vẻ mặt u sầu và không giải thích được đau khổ thực làm cho bọn họ đau lòng. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chỉ đơn thuần là rơixuống vách núi, làm cho một người có một sự thay thổi lớn như vậy? KiếmThư cởi mở là đi đến nơi nào rồi?
Còn có một bức tranh cổ đượcmột người tên là Tư Mã Văn Khúc phái người đưa tới, thì có dính dáng gìchứ? Trong một ngày ngắn ngủn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đinh gia bị sự nghi ngờ bao phủ gạt bỏ không đi......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Ưng...... Ưng Vương...... Tha mạng a! Vi thần là bị oan a!"
"Vương...... Vương Thượng...... Xin tha mạng......."
Cha con quan đại thần sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân runcầm cập mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thượng triều? Ánh mắt của tấtcả quan lại lạnh đến bắn chết cho con bọn họ, nhất là Thiên Ưng Thập Nhị Kiệt bên cạnh Mạc Kế Nghêu, vẻ mặt lãnh huyết vô tình dáng vẻ rất làlàm người ta sợ hãi.
Nhưng, có ai so được với bi phẫn lẫn lộn của Mạc Kế Nghêu? Môi mím chặt, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng mà nhìn chằmchằm cha con người chuyên làm chuyện xấu quỳ ở dưới đất xin tha thứ, tản ra đằng đằng sát khí, giống như một tử thần ngồi ở trên cao, thưởngthức nỗi sợ hãi của con người sợ chết và lo sợ.
Mạc Kế Nghêu dùng tay ra hiệu, lập tức có hai người thị vệ mang Hoa Lạc Vân điên điên khùng khùng lên điện.
Mà Ô Lỗ quốc vương sớm đã nhẫn tâm mà phân rõ ranh giới cùng nàng, bỏ chạy về nước tránh đầu gió, mỹ nữ so với tánh mạng, tất nhiên là Hoa Lạc Vân bị hy sinh rồi! Chỉ trách nàng sinh ra nhiễu loạn này, nói đùa! Mưu sát ái phi của Ưng Vương, hơn nữa bởi vì Hoa Lạc Vân bị điên, vậy hắn cònmuốn nàng để làm gì?
Hoa Lạc Vân vừa thấy được hai cha con quan đại thần, liền bắt đầu thét lên la hét:
"A—— lão tặc chết tiệc nhà ngươi! Bán đứng ta, muốn đem ta diệt khẩu! Tiệnnhân đáng ghét, cũng không cân nhắc hai cân của chính mình, hừ! Mà lạivọng tưởng cùng ta cướp đoạt ngai vàng Ưng Phi...... Ha ha ha...... Haha ha...... Cười chết người rồi! Lão đầu chết tiệt ngươi đây còn ý đồmưu phản! Muốn làm Ưng Vương? Kiếp sau cũng đừng vọng tưởng! Hừ! Chếttiệt! Hai người các ngươi toàn bộ đáng chết! Không được cùng tacướp......" Trước cung điện Hoa Lạc Vân chỉ vào cha con quan đại thầnchửi ầm lên một phen, lại chạy về phía trước liều mạng mà kéo sống kéochết kiêm cấu hai cha con bọn họ, lúc thì thất kinh chĩa vào quan đạithần; lúc thì thét lên sẽ lấy mạng Kiều Kiều, ba người nháo thành mộtcục, cũng mau chóng đánh thành một cục.
Vẻ mặt của Mạc Kế Nghêucũng không có thay đổi thêm một chút biến hóa nào, chỉ thủ thế, ba người đánh thành một cục lập tức bị dẫn đi—— xử quyết!
"Không...... Không, A—— ta không muốn chết! Ta bị oan——"
Ngoại trừ Hoa Lạc Vân bị điên vẫn còn không cam chịu mà đánh đá, hai cha con quan đại thần sợ hãi hét lên.
Mà Mạc Kế Nghêu ngay cả chau mày cũng không có, lạnh lẽo hờ hững nói:"Thừa tướng, bổn vương lệnh cho ngươi phong tỏa toàn bộ kinh tế, giaothông của Ô Lỗ quốc ba tháng."
"Thần, tuân chỉ."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mạc Kế Nghêu đứng ở vách đá xem mặt trời mọc, nhìn chăm chú chằm chằm vàođáy vực, trong đầu hiện lên cảnh ái thê biến mất ở trước mắt của hắn,dường như từ một khắc nàng bắt đầu biến mất, tim của hắn liền mất theođó, mà ngay cả tính mạng của hắn cũng giống như bị hút hết sinh lực.
Hóa ra, hắn yêu Đinh Kiếm Thư tình yêu sâu sắc tựa như biển vậy, thậm chícòn hơn tính mạng của hắn! Chỉ cần có thể làm cho nàng bình an mà trởlại bên cạnh hắn, cho dù muốn hắn giơ kiếm tự vẫn cũng tuyệt không chầnchờ!
Nhưng, Mạc Kế Nghêu tuyệt đối không bỏ cuộc.
Hắn từng nói qua với Đinh Kiếm Thư, cho dù nàng đến chân trời góc biển, hắn cũng sẽ tìm nàng về.
Mạc Kế Nghêu ngữa đầu nhìn trời, thì thào tự nói với mình:
"Có lẽ thật sự có quỷ thần tồn tại, hoặc giả Thư thật sự là đến từ thiêngiới...... Cũng có lẽ là nàng đến từ cái gọi là 'tương lai', bất kể nhưthế nào, ta không thể không tìm Thư về."
Trời xanh khoác tàn hà,một? Diều hầu đang bay lượn trên bầu trời, tiếng chim ưng hùng dũng vừabi phẫn lại vừa ngạo bá, giống như ứng tiếng với Mạc Kế Nghêu đang đứnglặng im ở vách đá. "Ngươi có nghe thấy không? Đem Thư trả lại cho ta——trả lại cho ta!" Mạc Kế Nghêu hướng về phía bầu trời vung mạnh khôngquyền, trút ra đau xót trong lòng khó mà kiềm nén. "Cho dù ngươi khôngtrả lại cho ta, ta sẽ tự mình đi tìm nàng về! Thần kia! Thần kia——"
Ta sẵn lòng tin tưởng quỷ thần tồn tại, xin người giúp ta đi! Giúp ta bay qua khoảng cách thời không huyền bí kia......
Mạc Kế Nghêu khẩn cầu, hắn nguyện ý lấy tính mạng đi đánh cuộc một cuộc.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đinh Kiếm Thư chảy nước mắt tỉnh lại.
Trong mộng trải qua một cảnh vừa hôn phản phất dường như của chính mình, sâusắc như vậy, rõ ràng như vậy, còn có cô và người chồng thật lòng yêunhau—— Mạc Kế Nghêu.
Cô có thể nói rằng đây không phải là mộtgiấc mộng sao? Trong mộng, tại nơi cổ đại trong thời không sinh hoạt hơn nữa năm, nhưng, lại chỉ là cô ngủ mê man gần một ngày một giấc mộng màthôi a! Bây giờ ở Đài Loan chính là mùa đông, mà ở cổ đại cũng đã mùa hạ rồi, ở cổ đại có thể có được hết thảy, trong cuộc sống hiện thực của cô cái gì cũng không có, cho dù Đinh Kiếm Thư không muốn thừa nhận nhiềuhơn nữa thì nó chỉ là giấc mộng Nam Kha cũng không còn biện pháp, bướcđi của cô vẫn theo sự thật cuộc sống mà đi, hoàn cảnh trong một ngàynhưng trong trí nhớ lại có được hơn nữa năm. Là mộng sao? Nếu mà nóikhông phải trong mộng, nên giải thích gặp gỡ hư hư thật thật như thế nào đây chứ? Nhưng, lòng của của cô, linh hồn của cô lại thâm sâu mà chânhãm sâu vào bùn, sa vào ở trong mộng kia vào trong cuộc tình khắc cốtghi tâm.
Đinh Kiếm Thư xuống giường, đi đến phía trước cửa sổ,kéo rèm cửa sổ ra vốn là cách ly khung cảnh trong ngoài, ngoài cửa sổmưa phùn đang bay lất phất, bầu trời màu xám tro có vẻ như không khítrầm lặng, mưa bụi kia là giống như trong lòng của cô gạt không đi phiền muộn cùng đau lòng, lại thêm hai hàng lệ trong suốt như buông xuống ởtrên má.
"Cái gì đây? Tại sao tôi phải chịu loại dằn dặt này? Tại sao phải vì thần tình yêu đả thương khóc? Mộng là thật? Mộng là thậtsao? Chẳng lẽ nhất định tôi phải khổ sở cả đời? Ai tới nói cho tôi biếta?" Đinh Kiếm Thư thất vọng mà té ngồi ở trên thảm, hết thảy chân thậtnhư thế, cô không thể cho rằng nó chỉ là một giấc mộng.
Vì muốnlàm dịu tâm tình, Đinh Kiếm Thư dùng điều khiển từ xa mở âm hưởng, giọng hát vừa tươi đẹp lại vừa thương cảm tuôn ra, há lại đoán lại là một bài chạm nỗi đau của cô, ca khúc——
Ah~~~ Em mơ người mơ màng ở mây núi
Mơ anh nhẹ nhàng ôm em như xưa
Cho dù trăng tròn trăng khuyết
Cho dù lòng em đã vào thu
Đối với em vĩnh viễn nhớ không bao giờ quên……
……bài hát này quả thực là đem tất cả tâm sự của cô tất cả đều tiết lộ rangoài rồi, hại cô ngoại trừ che mặt khóc nức nở ra, phản ứng gì cũng trở thành dư thừa.
"Nghêu...... Nghêu...... Nghêu a..."
ĐinhKiếm Thư khóc không thành tiếng mà gọi, dường như trong mộng khẽ gọi tên một người đàn ông. Nhưng, hiện tại cho dù cô xé vở cổ họng mà điêncuồng gào thét, Mạc Kế Nghêu cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của cô.
Nói nó là mộng, Đinh Kiếm Thư không tin, cô vốn là như thế mà yêu Ưng Vương của cô, Mạc Kế Nghêu của cô. Cùng hắn từ biệt, lòng của cô cũng theo đó mất rồi; nếu không phải mộng, vậy hết thảy lại nên giải thích như thếnào đây? Trong lịch sử không có Ưng Cốc, cũng không có triều Thiên ƯngVương a!
"Kiếm Thư, sao khóc thành ra thế này? Sắc mặt tái nhợtnhư thế......" Bà Đinh vừa vào phòng thì nhìn thấy con gái Đinh Kiếm Thư khóc ngã xuống đất ở trên thảm, quá đau lòng mà đỡ cô ấy đến nằm trêngiường.
"Mẹ...... Con cho mẹ biết một chuyện......"
ĐinhKiếm Thư cô ấy đem cuộc sống nữa năm ở Ưng Cốc từng chút từng chút toànbộ nói cho mẹ. Nói với mẹ là cô ấy yêu một người đàn ông như thế nào, và người đàn ông kia lại yêu cô ấy ra sao.
Thấy biểu hiện cảm xúccủa con gái đang nói ra một đoạn này tựa như ảo mộng tình yêu, có yêukiều giận dữ, ngọt ngào, có tình cảm nồng nàn, chân thực, tất cả trôngcó vẻ tất hạnh phúc mỹ mãn; song, câu chuyện kết thúc, con gái và ngườichồng yêu thương nhất chia lìa trên mặt của cô là một bộ đau lòng bithương muốn chết, nước mắt cũng bổ nhào mà trượt xuống. Thân là ngườimẹ, thấy con gái đau khổ như vậy, cả trái tim của bà Đinh cũng bị nhéođau đớn, Đinh Kiếm Thư chính là da thịt trong tim của bà a.
BàĐinh thật sự không thể chịu nổi cô con gái tuyệt vọng như vậy, như thểcuộc sống đã mất đi ký thác, bà thực sự sợ cuộc sống sau này của KiếmThư phải trải qua như cái xác không hồn, Kiếm Thư mới mười tám tuổi màthôi, đời người còn có một chặng đường thật dài phải đi, cũng không thểđể cho Kiếm Thư suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt mà trải qua quãng đời còn lại chứ? Con gái gặp phải loại sự tình này, làm mẹ nên an ủi thế nàocho phải đây? Mà ngay cả bà cũng bán tính bán nghi, nếu như không có tựmình trải qua một cuộc chân tình, đả kích về sinh ly tử biệt há có thểlại bị tổn thương sâu như vậy, nặng như vậy?
Bà Đinh liên tưởng đến bộ hoa phục trang phục cổ bà cất dấu cẩn thận.
Chẳng lẽ cái này lại ám chỉ gì đó sao? Chẳng lẽ Kiếm Thư———
Xuyên qua thời không? Nhưng, có thể sao? Ở trong một ngày ngằn ngủi? Làm sao có thể?
Thế nhưng lại nên giải thích như thế nào về phản ứng của Kiếm Thư và bộ hoa phục, bức cổ họa huyền bí?
Bà Đinh cũng theo đó sinh lòng nghi vấn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một nhân vật ——— Tư Mã Văn Khúc.
Có lẽ người này biết cái gì đó!
"Kiếm Thư, con có biết một người tên Tư Mã Văn Khúc?" Bà Đinh đột nhiên nói.
"Tư Mã Văn Khúc......" Đinh Kiếm Thư hồi tưởng từ từ nhớ lại nhân vật thầnbí Tư Mã Văn Khúc này, còn có bữa nói chuyện mấu chốt kia của ông." Đúng rồi, nhất định ông ta có thể giải thích hết thảy chuyện này, ông tanhất định có khả năng! Mẹ, mau phái người đi tìm ông ta." Đinh Kiếm Thưkích động mà kéo tay của bà Đinh.
"Được...... Được, đừng nóng vội, mẹ lập tức phái người đi tìm."
Há lại biết, gần như lục lọi khắp mọi ngóc ngách của Đài Loan, cũng tìm không thấy người này.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Thời gian qua mau, chớp mắt một cái một tháng đã trôi qua rồi......
Đinh Kiếm Thư bất chấp sự phản đối của người nhà, tới trường học đi học nhưthường lệ, bề ngoài là một cuộc sống bận rộn của học sinh cấp ba, vì lên đại học mà suốt ngày ôm theo sách dồn sức gặm, mà tim của cô?
Có lẽ là trống rỗng, có lẽ là đã chết, nếu không phải ép buộc bản thân dốc sức học tìm kiếm một công việc để làm, Đinh Kiếm Thư đã sớm sụp đỗ rồi.
Có lẽ là đem mình ép quá chặt, đè nén là quá sức, lại thêm sự khác biệtlớn trong cơ thể của cô hơn một tháng qua, trước đây cơ thể của ĐinhKiếm Thư khỏe như trâu, nghị lực tràn đầy, càng khỏi phải nói cô còn cóvõ; mà nay, Đinh Kiếm Thư rất dễ dàng mệt mỏi, lường biếng, sức lực cạnsạch, tham ngủ, còn có liên tục trút bỏ không đi cảm giác buồn nôn vàmuốn ói tỏa ra. Ở ăn uống cũng có thay đổi một chút gì đó, Đinh Kiếm Thư đều không thể chạm vào, bằng không thế nào cũng phải ôm bồn cầu khôngthể không dồn sức nôn.
Bữa tối hôm nay, bà Đinh đau lòng bởi docơ thể của cô con gái càng ngày càng suy yếu, sợ kỳ thi tuyển sinh củacô còn chưa có bắt đầu kiểm tra thì cơ thể chống đỡ không nổi mà ngã,vẫn cứ vừa đấm vừa xoa mà muốn cô uống hết ít canh cá, Đinh Kiếm Thưkhông lay chuyển được mẹ, không đếm xỉa đến mà "ừng ực ừng ực" nuốtxuống bụng, kết quả trốn vào toilet "thổ lộ" một trận, trải qua ép buộcnày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên dưới Đinh gia sợ hãi, vội vàngmời bác sĩ gia đình đến khám bệnh.
"Bác sĩ Hoàng, tình hình của con gái tôi thế nào?" Bà Đinh sốt ruột hỏi, nhưng trong lòng vẫn đang có một suy đoán vô lý......
"Đúng vậy a! Thế nào? Bác sĩ Hoàng." Người khác của Đinh gia đi theo hỏi.
Trái lại Đinh Kiếm Thư nằm ở trên giường không có phản ứng gì, dính vào giường cô cũng chỉ muốn ngủ.
"Điều này......" Bác sĩ Hoàng liếc mắt nhìn Đinh Kiếm Thư mệt mỏi phải chợpmắt buồn ngủ, ông tin rằng mình không thể nào chẩn đoán sai, thếnhưng...... Làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
"Bác sĩ Hoàng,tôi và ông coi như là mấy đời thân nhau rồi, cũng đừng giấu diếm giađình chúng tôi." Ông Đinh nói với bác sĩ Hoàng gần năm mươi tuổi, ôngphát hiện bác sĩ Hoàng băn khoăn. "Nếu Kiếm Thư có ốm đau gì nên nói cho chúng tôi biết."
"Chẳng lẽ Kiếm Thư mắc bệnh gì sao?" Bà Đinh sợ hãi hỏi.
"Bác Hoàng......" Anh bảy của Đinh gia đảm đương hỏi.
"Đó là...... Được rồi, Kiếm Thư cháu ấy đang mang thai."
"Mang thai?" Mọi người khó tin mà kéo cao giọng điều âm lượng.
Tại? Rất nhiều người kinh ngạc, lúc Đinh Kiếm Thư chợt nghe "Chuyện cóthai", bỗng chốc mở hai mắt ra, suýt nữa là bật dậy mà ngồi ở trêngiường, bất kể như thế nào cô cũng không ngờ tới mình lại......
"Mang thai?"
Bà Đinh tay chân luống cuống vội vàng sang bên cạnh trấn an Đinh Kiếm Thư. "Kiếm Thư đừng hoảng sợ."
Quả nhiên, bà Đinh đoán trúng.
"Điều này có thể? Kiếm Thư em ấy...... Không thể nào!" Đinh Kiếm Bác không tin.
"Đúng vậy a! Bác sĩ Hoàng đừng nói giỡn." Cha của Đinh Kiếm Thư không vuinói. "Không thể nào sai, quả thực Kiếm Thư mang thai, nhưng, tốt nhấtcác vị đưa cháu ấy đến khoa phụ sản kiểm tra kỹ hơn tính ra là ổn thỏa."
Nếu không phải là tình bạn cũ, bác sĩ Hoàng hết sức bất mãn có người hoài nghi y thuật của ông.
"Làm sao có thể xảy ra chuyện này?"
Tất cả mọi người tập trung nhìn vào Đinh Kiếm Thư đang ngu ngơ ở trêngiường, bọn họ tin rằng cô ấy không thể nào làm càn. Nhưng, từ sau khiĐinh Kiếm Thư tới trường học đi học, mỗi ngày đều có tài xế đưa đón,cũng chưa từng một mình ra ngoài đi lung tung, đến tột cùng là làm thếnào Đinh Kiếm Thư gặp phải chuyện như thế này chứ? Trời ạ! Tiểu bảo bốicủa Đinh gia bọn họ mới bao lớn a? Quá tàn nhẫn rồi!
Mà Đinh Kiếm Thư lại nở nụ cười, như thể cả một vùng đất hồi xuân mà ở trên mặt củacô lại có sức sống rồi, ánh mắt kia của cô đã tràn đầy hi vọng.
Mọi người nhìn thấy Đinh Kiếm Thư 'bất thường', vội vàng vây đến hỏi:
"Kiếm Thư, đừng sợ, các anh và cha, mẹ sẽ bảo vệ em, hết thảy có chúng ta."
Mà Đinh Kiếm Thư chính là rất phấn khởi và xúc động mà nhìn lại? mỗingười, rất vui vẻ nói: "Đây không phải là mộng! Đây không phải là mộng!Tôi biết tất cả những điều này là sự thật! Tôi...... Tôi...... Tôi cònmang thai đứa con của Nghêu, tôi cùng đứa con của anh ấy......"
Đinh Kiếm Thư khóc, nhưng, niềm vui trên mặt của cô là không cần hoài nghi,tay của cô nhẹ vỗ về bụng dưới bằng phẳng, đều là lòng tràn đầy yêuthương, trong bụng của cô chính là cốt nhục kết tinh tình yêu kia của cô và Mạc Kế Nghêu!
"Điều này...... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tại sao nó không đau lòng đến chết đi sống lại, mà là vui mừng đến muốnchết chứ? Ngoại trừ bà Đinh, tất cả mọi người lúng túng sờ không ra đầumối, đến tột cùng bọn họ bỏ lỡ một đoạn rồi?
"Tôi nói!"
Bà Đinh quyết tâm nói ra cuộc gặp gỡ của Đinh Kiếm Thư.
Cuối cùng chuyện phải giải quyết, cũng không có bí mật nào được che dấu mãimãi, đem hết thảy đều nói ra rõ ràng mà nói a! Cuối cùng vẫn phải đốimặt với sự thật.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Gần đây chỗ vui chơi hoàngkim cốc truyền đi có người ở trong cốc phát hiện dấu vết của hồng ưng?,trong tuyền thuyết, đó là một con hồng ưng quý hiếm hiếm có, dẫn đầu lấy vốn là một con ưng đơn độc bay lượn du ngoạn xung quanh, thường xuyênxuất hiện ở u cốc thâm sâu thông suốt ở bên trong, tiếng chim ưng hùngdũng thường thấp thoáng mà bay bổng ở mọi ngóc ngách của hoàng kim cốc,xung quanh chỗ vui chơi hoàng kim cốc thuộc về địa hình của sơn cốc cóthể nghe tiếng chim ưng truyền về, lúc thì bi phẫn, lúc thì thê lương,ưng bay lượn có lòng dò dỏi tâm linh sâu sắc của người thường vì thế màlòng tràn đầy xúc cảm, nhất là con hồng ưng bay lượn kia, dường như vìmất người yêu, điên cuồng tìm kiếm......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cuối cùng, bắt đầu nghỉ đông, bước chân của tết âm lịch càng lúc càng gần.
Theo sau đến nghỉ đông, cục cưng trong bụng của Đinh Kiếm Thư cũng đã có năm tháng rồi! Trên người cô mặc chính là quần áo bầu dễ thương, sách trong tay từ sách giáo khoa đổi thành sách nuôi dạy con, bà Đinh còn lại mỗingày truyền thụ chính xác cho cô trải qua việc nuôi dạy con của một bàmẹ, những người đàn ông của Đinh gia đối với cô lại càng che chở nhiềuhơn, suốt ngày căng thẳng như vậy, tan việc cũng đều không đi xã giao,toàn bộ đều chạy đi về nhà, bây giờ Đinh gia là quan trọng nhất, ngườivĩ đại nhất, không phải Đinh Kiếm Thư thì là ai.
Thật ra thì, tỉmỉ tính thời gian, đứa nhỏ của Đinh Kiếm Thư làm sao có thể có được nămtháng tuổi chứ? Nhiều lắm tính từ ngày bắt đầu mất tích ấy cũng chỉ hơnhai tháng, nhưng, đứa nhỏ quả thực đã lớn năm tháng a! Đinh Kiếm Thư nhô lên chính là một quả cầu thịt nha.
Nguyên nhân là nằm ở sự khácbiệt của thời gian trong thời cổ đại và thời gian ở hiện đại, nếu như ởcổ đại mà nói, Đinh Kiếm Thư có thể sống ở đó hơn nữa năm, há lại đoánvừa quay về thời hiện đại, bất quá chỉ kém một ngày ngắn ngủi, bất kể xa cách hắn bao lâu, Đinh Kiếm Thư chắc chắn mình quả thật sống ở thời cổđại nữa năm, mặc dù làm người ta khó mà tin được, nhưng, nó lại chânthực xảy ra ở trên người của Đinh Kiếm Thư.
Hơn nữa, để an tâmdưỡng thai, Đinh Kiếm Thư bỏ học. Nhưng nói cái gì thì nói, cô cũng muốn lấy được bằng tốt nghiệp trung học, ở trường tất nhiên là dẫn tới rấtnhiều tranh luận và dư luận. Nhưng, lấy bối cảnh sáng ngời của tập đoànĐinh Thị ra, trái lại trường học còn phải a dua nịnh bợ, Đinh Kiếm Thư ở trường học lại càng thu được mọi đãi ngộ, mà đối với cô càng lúc càngcó 'dựng vị' lại càng bảo vệ cơ thể hơn. Aiz! Thật đúng là hiện thực,nhưng, tình cảnh của Đinh Kiếm Thư lại an ổn hơn nhiều.
*Dựng vị*: nôm na chắc là bị nghén.
Ngày hôm đó, trong lúc Đinh Kiếm Thư rãnh rỗi, liền bắt tay vào việc sửasang dọn dẹp phòng ốc của mình một chút, mặc dù chuyện gì người nhà cũng xử lý tốt lắm, nhưng, cô vẫn muốn làm chút chuyện.
Cô nhớ tới tủ áo.
Trong tủ áo tất cả đều là quần áo bầu, mọi thứ hình dễ thương, hình phụ nữ đã có chồng, sang trọng hình...... đủ kiểu mà treo ở bên trong tủ quần áo, vừa nghĩ tới người nhà dốc sức mở rộng quần áo bầu này đến lấy lòng côthì vẻ mặt của Đinh Kiếm Thư bất giác mỉm cười.
Cô không thể ngờlà hạnh phúc, nhưng, lòng của cô vĩnh viễn cũng khuyết một miệng lớn,cho dù ai cũng không có cách bổ khuyết, ngoại trừ hắn ra.
Mạc KếNghêu...... Đinh Kiếm Thư lại muốn đọc lên tên người con trai yêu quýcủa cô, nổi khổ trong lòng là không thể nói ra, hóa ra sinh ly tử biệtlà chuyện tàn nhẫn như vậy, thế giới của cô thiếu chút nữa vì vậy mà bịphá hủy sụp đỗ, nếu không phải vì cục cưng trong bụng, có lẽ Đinh KiếmThư chịu đựng không được.
Sức mạnh của tình mẫu tử thật sự là vĩđại a! Nhớ tới cục cưng trong bụng, Đinh Kiếm Thư nở nụ cười hiền hậu,hài lòng mà dùng tay vuốt ve cái bụng tròn tròn, cảm nhận được thai nhihơi chuyển động, cái gọi là mẫu tử liền tâm!
Cô bắt đầu sửa sang lại một bộ lại một bộ quần áo, đột nhiên phát hiện bên trong tủ quần áo có cái ám cách.
"Oa? Sao trước đây chưa từng chú ý tới còn có một cái ám cách?"
Đinh Kiếm Thư tò mò kéo ra ngăn ám cách, thoáng chốc, cô ngu ngơ dừng lại,lập tức cô vừa hưng phấn vừa khẩn trương, thật cẩn thận mà chậm rãi cầmlấy chiết hoa y xinh đẹp chỉnh tề ra.
Một bộ quần áo cổ đại thêu khéo léo tinh xảo———
Tay của Đinh Kiếm Thư run run, cầm nước mắt lại nhìn lại ám cách kia, châusai điền ngọc, băng gấm trâm cài, còn có trang sức cùng trang phục......
Hết thảy đây đều là chỗ quen thuộc của Đinh Kiếm Thư, đây là ngày đó cô mặc khi đi du ngoạn a... Hóa ra, cô cùng thời đại triều Thiên Ưng Vươngcũng không phải là hoàn toàn mất đi liên hệ, cho dù nó không tồn tại cho người biết trong dòng lịch sử, nhưng, nó đúng là vẫn còn tồn tại.
Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt...... từng giọt xâu thành chuỗi màtrượt xuống trên mặt của Đinh Kiếm Thư, tích tích rơi xuống in ở trên bộ quần áo kia, nhuộm đẫm thành một mảnh ẩm ướt, một mảnh biển tình sâusắc không thể đo lường.
Cửa phòng, tình cờ bà Đinh nhìn thấy cảnh này, xua tan ý niệm đi vào, lặng lẽ mà khép lại cửa phòng lui ra. Bànghĩ, Kiếm Thư, rốt cuộc con cũng đã phát hiện.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cuối cùng Mạc Kế Nghêu không chịu được mà lấy tay siết chặt ấn đường, ý thức của hắn vô cùng kiên nghị bất khuất, nhưng, bề ngoài tiều tụy và mệtmỏi cũng là không thể che dấu, mà hắn còn gầy, vì vậy mà Thiên Ưng ThậpNhị Kiệt lo lắng cho hắn không thôi.
"Vương Thượng a, trước tiênngười nên nghỉ ngơi một chút đi, gần hơn hai tháng qua, cả ngày lẫn đêmngười liên tục mà dùng bí kỹ, như vậy thân thể sẽ không chịu nổi."
Lưu Phong nhìn thấy Ưng Vương tự hành hạ mình như vậy, bất chấp hậu quả làm Ưng Vương tức giận mà góp lời.
Đúng vậy, dùng chiêu tâm linh phụ thể này là rất nguy hiểm, ngoại trừ tinhthần nghị lực cường đại của bản thân làm kẻ phụ thân bên ngoài, vẫn còncó căn cơ thâm hậu, nếu không sẽ không chịu đựng được tâm linh tươngxích đau đớn mà hồn phi phách tán, mặc dù Mạc Kế Nghêu hoàn toàn có thểnắm chắc điều khiển khống chế xích ưng, nhưng, thời gian phụ hồn càngdài, tinh thần của Mạc Kế Nghêu càng dễ tan rã, cũng càng nguy hiểm, làm cho bọn người Thiên Ưng Thập Kiệt lo lắng cho hắn không thôi.
"Đừng nói nữa, ta biết." Mạc Kế Nghêu chấm dứt động tác dãn ra giải trừ mệtmỏi, trong thanh âm chứa đựng một tia hờ hững không vui." Các ngươi đềuđi xuống hết đi.
"Dạ, thuộc hạ xin cáo lui."
Thiên ƯngThập Nhị Kiệt rời khỏi tẩm cung Ưng Vương, Mạc Kế Nghêu cô độc ngồi ởbên trong tẩm cung to như vậy. Thoáng chốc, hết thảy vắng vẻ lạnh lùngtoàn bộ nảy lên trong lòng, chỉ trong bao lâu? Vì sợ thấy cảnh thươngtình, từ sau khi Đinh Kiếm Thư rời đi, Mạc Kế từng bước từng bước ít vào lại tẩm cung.
Ở trong trí nhớ của hắn, tất cả đều là một cáinhăn mày nụ cười của ái thê, ở trong tẩm cung này xung quanh đều có thểhiện lên bóng dáng ngày xưa của Đinh Kiếm Thư, thiếu đi nàng, giá trị gì tẩm cung cũng không có.
Hắn cô độc lâu lắm rồi, không dễ dàng gì có thể có được người yêu làm bạn đời, ông trời lại nhẫn tâm mà chia rẽ bọn họ.
Người quá tàn nhẫm! Quá tàn nhẫn a!
"Thư...... Lòng ta yêu Thư a! Đến tột cùng là nàng ở phương nào? Ở phương nào? Tại sao không trở về đến bên cạnh ta?"
Ý thức của Mạc Kế Nghêu dần dần bay xa rồi, có lẽ hắn thật sự mệt mỏi,mệt đến mức hắn không ý thức mà dính vào giường liền muốn ngủ, trước khi ngủ vẫn còn không ngừng nỉ non, từng tiếng một, từng tiếng một mà gọi:
"Thư...... Thư...... Thư của ta a..."
Yếu ớt của hắn lúc này nhìn một cái không sót gì. Có lẽ, ở trong tiềm thứccủa Mạc Kế Nghêu hi vọng mình đi vào giấc ngủ, như thế mới có thể mơthấy người trong lòng của hắn!
Là mộng cũng tốt, là tốt rồi an ủi được nổi khổ tương tư của Mạc Kế Nghêu———
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mạc Kế Nghêu kí gởi hồn cho xích ưng, coi như bay qua thiên sơn vạn thủy,dường như bay vùn vụt qua một khoảng cách thời không vậy, dường như mộng giống như thật, hắn không quản được nhiều như vậy, chỉ chuyên tâm màtìm kiếm, vào lúc xế chiều hoàng hôn thì mặt trời mọc ở đông sơn thì một ngày lại một ngày, một ngày lại một ngày......
Cuối cùng, hắnnhìn thấy! Cuối cùng hắn tìm được ái thê rồi! Hắn hóa thân làm ưng, hốihả lao vùn vụt, bay về phía bên cạnh người yêu mà......
Nhưng! Bi kịch tái diễn, Thư yêu dấu của hắn bị người ngăn ra đẩy từ chỗ cao rơi xuống, mà hắn lại bỏ lở một bước......
"Không——"
Mạc Kế Nghêu giật mình tỉnh giấc, hắn nhanh chóng thở hổn hển, mồ hôi lạnhchảy ròng ròng, chưa bao giờ hắn sợ hãi qua như thế, nhưng, mộng này,dường như nó xảy ra ở trước mắt của hắn giống như một cơn ác mộng thậtsự, làm hắn không thở nổi.
"Quá...... Quá chân thực rồi! Chẳng lẻ...... Điều này ám chỉ cái gì sao?" Mạc Kế Nghêu từ từ bình tĩnh tự hỏi.
"...... Là mộng cũng được! Ta tuyệt đối không cho phép có người ở trước mắt của ta đoạt đi yêu nhất của ta!" Mạc Kế Nghêu tự mình thề lập.
"Màcảnh tượng trong mộng dị thường làm hắn sinh nghi, bản năng của hắn dựđoán được nơi ấy nhất định là theo lời của Đinh Kiếm Thư, nơi đó tên là'Thế kỷ hai mươi. Đài Loan'. Nhưng, tại sao một nữa cảnh tượng kia giống như Ưng Cốc chứ? Chẳng lẽ......
Có thể sao? Ưng Cốc lại cùng cái nơi gọi là "Thế kỷ hai mươi. Đài Loan" có liên hệ? Nhưng, linh khí củaƯng Cốc vừa sâu nặng lại vừa thiên kỳ bách quái, gần đây có nhiều nănglực kỳ diệu cùng nguồn tài nguyên...... Truyền thuyết cũng được, chuyệnhoang đường cũng được!
Trực giác của Mạc Kế Nghêu nói cho hắn biết, thế nào cũng phải không thể không đặt cược đánh cuộc một lần.
Kiếm Thư từng xuất hiện oanh oanh liệt liệt như vậy lại tràn đầy thần bí, ai có thể đảm bảo nàng không xuất hiện một lần như vậy nữa?
Tâm động không bằng hành động . Ở trong lòng hắn lại lần nữa dấy lên hi vọng.
"Truyền Lưu Phong." Mạc Kế Nghêu hướng ra ngoài phía tẩm cung hạ lệnh cho thị vệ. "Dạ."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mấy ngày đầu năm của năm, Đinh Kiếm Thư cùng người nhà đi đến chỗ vui chơihoàng kim cốc; mà nay, tập đoàn Đinh Thị đã là cổ đông lớn nhất của chỗvui chơi hoàng kim cốc.
Cả nhà bọn họ phân công nhau đi nghỉ ởtạm trong nhà gỗ nhỏ ở chỗ vui chơi hoàng kim cốc, bởi vì bà Đinh cùngĐinh Kiếm Thư ngụ ở cùng một tòa để dễ dàng chăm sóc.
Đinh KiếmThư thừa dịp mẹ đến nhà gỗ bên cạnh tìm các anh trai thì du du chuồn đira ngoài tản bộ, bởi vì bọn họ luôn luôn đem cô bảo vệ đến quá mức, giờđây cô lại mang thai đứa nhỏ, người Đinh gia quả thực là gần như haimươi bốn tiếng đồng hồ mà toàn bộ "Nhìn chòng chọc trạm canh gác" rồi,nhất là mấy ngày gần đây, muốn ra cửa cho khuây khỏa bọn họ cũng khôngcho đi, nếu không phải qua năm mới, mà Đinh Kiếm Thư lại khăng khăngmuốn tới chỗ vui chơi hoàng kim cốc, nếu không lúc này cô vẫn còn buồnbực ở nhà.
Nếu không phải người nhà tất cả đều là xuất từ quantâm, cô sẽ cho rằng mình bị giam lỏng rồi, cũng không biết người Đinhgia đến tột cùng đang khẩn trương cái gì.
Cho nên, Đinh Kiếm Thư không thoát khỏi người nhà cứ nhìn chòng chọc vào hành động, cô sẽ thần kinh suy nhược.
Dạo bước ở trong rừng rậm rạp, cảm thụ được hơi thở trong lành của thiênnhiên nguyên thủy vây quanh cảm giác, bên tay có thể nghe tiếng chim hót côn trùng kêu vang, còn có tiếng nước chảy xa xa truyền đến lạnh lạnh,hai tháng hạ tuần ở nam Đài Loan vốn là ấm áp, nhưng, dưới bóng râmtrong rừng, gió nhẹ thổi qua cũng cảm thấy một chút ớn lạnh.
Thăm lại chốn xưa, tâm tình của Đinh Kiếm Thư lại bình tĩnh ngoài dự đoán,mà suy nghĩ lại mênh mong, cô bước ra từng bước, cảnh chuyến đi tốtnghiệp ngày trước, như một nguồn suối tuôn ra ở trong đầu, và so với hôm nay cảnh vật cũng có như cũ, cảm giác đã không phải là kích động.
Là cái gì ở trong lòng liên tiếp kêu gọi chứ?
Là cái gì thúc đẩy chân cô bước liên tục bước về phía trước chứ?
Cái loại cảm giác này, lung lay mỗi một cái tế bào của Đinh Kiếm Thư, không khỏi mà dẫn dắt cô đắm mình ở—— trong tiếng gọi cổ xưa......
Sau khi trải qua ngoài ý muốn lần đó, một rừng mê cung đã phân chia xâydựng lại một lần nữa, chỗ bên đoạn nhai bỏ thêm cái song sắt, cô nhìnqua, tâm tình lại không phản ứng kích động nhiều lắm, cười nhẹ lại lặngyên rời đi. Sau đó là một tòa nhà gỗ bác vật quán cao hai tầng lầu, Đinh Kiếm Thư cảm giác mình thật giống như đang làm một cuộc tham quan cuốicùng.
"Kiếm Thư! Sao em chạy đến đây rồi? Tất cả mọi người đangtìm em khắp nơi đấy!" Đinh Kiếm Bác quở mắng trong giọng nói vừa nóimang theo lo lắng, anh đi về phía trước ôm lấy bả vai của em gái.
"Hít thở một chút a! Bằng không em sẽ chết ngạt, dù sao các anh cũng đã dẫn em tới nơi này rồi hẳn không còn cấm chân em đi?
Đinh Kiếm Bác thở dài, nếu không phải...... "Được, em muốn có thể đi ra ngoài, nhưng, ít nhất phải tìm người để đi cùng a!"
Em gái bảo bối của anh chính là một dân mù đường a!
"Anh, ngày thường các anh bận rộn công việc, về nhà lại phải chăm sóc em gáinhư em đây, khó có được qua năm mới, các anh nên tìm bạn gái đi để thưgiản một chút, bằng không cẩn thận không lấy được vợ nha!" Đinh Kiếm Thư tinh nghịch nói.
"Đây không cần em quan tâm, em mới là đối tượng mọi người tranh nhau thương yêu." Đinh Kiếm Bác cười cười nói. "Huốngchi còn có đứa cháu gái a!"
"Ai nói nhất định là con gái? Em cảm thấy cục cưng là một đứa con trai." Đinh Kiếm Thư không phục nói.
"Con gái mới tốt, đáng yêu hơn nhiều."
"Con trai không có đáng yêu sao? Nói cho anh biết, ông anh, dáng dấp chồngcủa em còn anh tuấn hơn so với tứ đại thiên vương, sinh con trai nhấtđịnh là giống như phụ thân của nó......" Nói xong lời cuối, giọng nóivốn là dí dõm của Đinh Kiếm Thư bất đắt dĩ hóa thành thương cảm, vẻ mặtcũng theo đó ảm đạm xuống.
Phụ thân? Kiếm Thư lại sớm dùng từ cổvị này xưng hô? Nhớ tới cuộc gặp gỡ kỳ diệu này của em gái vốn là quámức khó tin, nhưng, lại không thể không tin, ngay cả con cũng có rồi.Đinh Kiếm Bác cảm thán.
"Xem em! Đừng thương tâm nữa, nếu như đãđịnh trước tốt, cho dù ai cũng không cách nào chạy trốn, bất kể cáchnhau rất xa, cuối cùng cũng sum họp."
"Đúng a" Đinh Kiếm Thư vàanh trai đi ra rừng cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẩm dần dần khoác lên đám mây hồng, thấy nó dần dần bị nhuộm đẫm thành màu da cam, ngaytại phía bên kia của bầu trời dường như có một? Con chim bay xẹt quaphía chân trời, bên tai mơ hồ chợt nghe tiếng chim hót, là...... tiếngchim ưng? "Đến tột cùng ông trời đã định trước tôi nên như thế nào chứ?Là mở ra một trò đùa trêu cợt tôi? Hay là thử thách tình yêu chứ? Quánhiều biến đổi không biết rồi......"
Đinh Kiếm Bác không nói, anh không phản bác được. Vốn là, anh hết lòng tin tưởng con người nhất định thắng thiên, chính mình mới là người điều khiển số mạng và nắm giữ cuộc sống của mình, nhưng, sau khi em gái phát sinh cái chuyện tình vượtthời không này, anh lại không thể không tin tưởng rằng cuộc sống củangười khác chính là ông trời sở định bàn quay, thắng và thua tuyệt không phải là định số, cũng tuyệt không phải là xuất từ trong tay mình.Nhưng, kết quả của nó lại không hẳn không phải là một loại vận mệnh khác an bài chứ? Rốt cuộc, con người vẫn là tuần hoàn theo quỹ đạo vận mệnhđi tới, chẳng qua là giải thích bởi việc đời mà khác thôi a!
"Đừng suy nghĩ, đi, đến khu trò chơi đi dạo một chút đi."
"Khu trò chơi?" Đinh Kiếm Thư nhíu mày, nhưng sau đó vẻ mặt lại mong đợinói: "Anh, chúng ta đi ngồi đu quay một chút có được không? Nghe nói cóba mươi tầng cao nha! Có thể xem toàn cảnh hoàng kim cốc."
"Có gì không thể? Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi." Đinh Kiếm Bác nhéo cái mũi của Đinh Kiếm Thư, cười nói.
"Oa! Thật tốt qua, chúng ta đi mau! Đi mau!" Đinh Kiếm Thư giống như đứa trẻ lôi kéo tay của anh trai, không thể chờ đợi được mà muốn đi khu tròchơi.
"Sắp làm mẹ rồi, còn tính trẻ con như vậy?" Đinh Kiếm Bác trêu chọc nói.
"Ai nói, em mang con trai đi chơi không được sao?"
"Kiếm Thư, anh chàng nhỏ bé kia còn chưa sinh ra mà! Nó làm thế nào biết chơi?"
"Đó là anh không biết, anh trai, mẫu tử của bọn em liền tâm mà!" Đinh Kiếm Thư rất tự hào nói.
Chợt, giọng nói của 7, 8 người vang lên:
"Đúng vậy, toàn bộ trái tim của bọn họ đều ở trên người của cô!"
Hóa ra, ảnh gia đình Đinh gia lại đã đủ cả rồi, bao quanh vây bọc ở Kiếm Thư, liên tiếp quan tâm quá mức mà hỏi đông hỏi tây.
"Sao tất cả đều đến đây? Thật là đúng lúc."
"Tại sao đi mà không nói. Muốn đi ngồi đu quay? Không tốt lắm đâu? Nó rất cao a!" Bà Đinh nói.
"Mẹ———"
Lại nữa rồi! Khó tránh khỏi lại là một trận khuyên bảo, không phải là ngồiđu quay một chút thôi sao, điều này cũng lo lắng, nếu không phải ĐinhKiếm Bác ra mặt, thực sự là cô lại bị 'giam cầm' rồi!
"Vậy...... ổn sao? Ngộ nhỡ...... Ngộ nhỡ nữa đường trục trặc, hoặc là sụp đỗ, như thế rất nguy?"
Anh hai nói.
"Anh hai, anh có hơi khoa trương không có cơ sở rồi!" Đinh Kiếm Thư thấtvọng nói, cái khác anh trai cô không có, trí tưởng tượng thật vô cùngphong phú.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!" Anh hai hùng hồn nói.
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*: hiểu nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may bất ngờ xảy ra.
"Phi! Phi! Phi! Miệng quạ." Đinh Kiếm Thư giả vờ không vui nói.
"Đúng đúng đúng!" Anh hai chấp nhận nói xin lỗi.
"Được rồi, chúng ta đi mau a! Ngồi cái kia phải xếp hàng rất lâu đấy!" Ông Đinh nói.
Một? Người thì như một '?Tinh củng nguyệt" ôm lấy Đinh Kiếm Thư đi ngồi đu quay.
*Tinh củng nguyệt*: ngôi sao vây quanh mặt trăng.
Lúc Đinh Kiếm Thư cùng người nhà đi ngồi trên đu quay, nó từ từ đi lên cao, tầm nhìn cũng trở nên xa hơn, rộng hơn, bát ngát hơn, ánh tà dương ấmáp kia lau xuống mà bao phủ cả vùng đất, vách núi chỗ vui chơi hoàng kim cốc bởi vì liên quan nhau mà bị ánh tà dương chia thành hai nữa; nữaphần trên là màu vàng xanh ôn nhu, nữa phần dưới là màu xanh thẵm, có lẽ không có gì đặc biệt, thế nhưng—— một mảnh màu sắc tương phản này, thật sự cảm thấy 'rất là đẹp'.
Cuối cùng Đinh Kiếm Thư cũng bìnhthường trở lại, khó trách từ lúc bắt đầu thăm nơi đây thì lại có mộtluồng cảm giác nói không nên lời giống như đã từng quen biết, bởi vì——
Cảnh sơn thủy của hoàng kim cốc và Ưng Cốc có quá nhiều chỗ giống hệt nhau!
Tại sao có nhiều trùng hợp như vậy chứ? Thiên nhiên lại ẩn dấu bao nhiêu kỳ diệu khiến người ta kinh ngạc chứ? Lại có bao nhiêu lực lượng huyền bítồn tại mà không muốn người biết đây?
Mơ màng rất nhiều, ĐinhKiếm Thư vẫn chuyên chú nhìn xuống hoàng kim cốc, chợt kích động mà từchỗ ngồi đứng lên, nóng lòng muốn mở cánh cửa hòm cáp đi ra ngoài——
Nói giỡn! Đoán chừng theo độ cao này, ít nhất cũng đã có hai mươi tầng lầucao, càng khỏi phải nói bọn họ còn chưa đến điểm cao nhất chứ!
"Kiếm Thư! Em ở đây làm gì?" Cả nhà cùng tiến lên, chính là kéo Đinh Kiếm Thư tiến hành mở cánh cửa trở về, một so với một vẫn còn khẩn trương.
Mà hòm cáp cũng vì bọn họ chuyển động quá lớn mà lung la lung lay, mọingười sợ tới mức toát ra không ít mồ hôi lạnh, mãi đến hòm dây cáp dầndần ngừng lay động.
"Hù chết mọi người rồi...... Kiếm Thư, em không biết mới vừa như thế rất nguy hiểm?" Đinh Kiếm Bác mở miệng khiển trách em gái.
"Đúng a... Nghịch ngợm muốn nhìn nơi......" Anh hai nói.
"Em gái a! Nhưng mà nhìn thấy cái gì rồi?" Anh tư hỏi.
"Kiếm Thư?"
Mọi người gọi gọi một câu Đinh Kiếm Thư cũng không trả lời, mắt của cô chăm chú mà đuổi theo con chim ngao du bay lượn ở dây cáp ngoài cửa sổ kia?
"A! Kỳ lạ? Đây? Là con ưng nha! Nhìn thấy không? Con chim kia là màu đỏ!Không biết là gây giống hay là đột biến? Thậm chí chim ưng có màu đỏ,khá hay, cũng rất anh tuấn lại tính cách, khó trách em gái kinh ngạcthất thường như vậy." Anh năm tự cho là hài hước nói, ý đồ làm dịu không khí khẩn trương.
Quả thực Đinh Kiếm Thư kinh ngạc đến không tự kiềm chế, trên đời này lại có trùng hợp như vậy sao?
"Ta nghe nói con này? Với hồng ưng cầm đầu ưng? Gần đây tạo thành chấn động khá lớn, lại thay hoàng kim cốc đưa tới một số lượng lớn biển người.Nhìn! Từ nơi này nhìn xuống, tất cả đều là đầu người đông nghẹt, giốngnhư người của một nước nhỏ, không ngờ kế hoạch tuyên truyền của quản lýnơi này thành công như vậy......" Ông Đinh cũng tò mò mà nhìn kia? Bóngdáng ưng ưng bay lượn.
Đinh Kiếm Bác không nói. Nhưng, tổng giám đốc anh đây có thể khẳng định, báo cáo như núi cao cũng không nhắc tới trường hợp này.
Chợt, kia? Con chim ưng với hồng ưng dẫn đầu, chúng nó bay đến gần hòm cáp,chúng nó luẩn quẩn ở phía trước không đi, con hồng ưng lại hành động ýđồ bay vào, khiến đoàn người rất kinh ngạc.
"...... Xích...... Ưng?" Bất tri bất giác, Đinh Kiếm Thư nói ra hai chữ này.
Đúng vậy, cái loại cảm giác này...... Tên kia vĩnh viễn là như vậy tỏ vẻ balạp lại thích cùng cô đối đầu. Nhưng, hiện tại, gặp lại xích ưng, cảmthấy cái con hay tỏ vẻ này đúng là mà đáng yêu như thế! "Xích ưng?" Vẻmặt của toàn bộ người ở Đinh Gia nghi ngờ.
"Đúng, nhất định là xích ưng! Là loài vật cưng của Nghêu." Đinh Kiếm Thư lại duỗi tay muốn mở cánh cửa.
Đinh Kiếm Bác lập tức ngăn lại, nói: "Dừng tay, nguy hiểm a!"
"Không, xích ưng...... Nó có cái gì đó không bình thường...... Dường như rấtcuồng loạn hoảng hốt, không thể nào a! Nó luôn luôn cùng Nghêu một bộdáng tự phụ......"
Anh tư của Đinh gia nghe vậy, cẩn thận mà nhìn ở bên cửa sổ, kêu sợ hãi:
"Không tốt rồi! Chúng ta bị nhốt ở......"
"Cái gì? Có ý gì?" Toàn bộ mọi người kinh ngạc hỏi.
Chợt, cửa hòm cáp bị từ bên ngoài mở ra.
"Có ý gì? Hiện tại cả nhà tập đoàn Đinh Thị mười nhân khẩu đều bị vây ởđỉnh cao nhất của đu quay, mà ba người sát thủ chuyên nghiệp bọn chúngra tay muốn đưa bọn họ xuống hoàng tuyền."
Ba người đàn ông đeomắt kính từ hòm cáp khác chia nhau đi vào, mỗi người mang theo hai khẩusúng lục giảm thanh, lạnh lùng nói, đột nhiên bọn họ xuất hiện, thànhcông mà nắm chắc tình huống ngay tại chỗ.
Bà Đinh Kinh hô mộttiếng, muốn kéo con gái cách rất gần ba người bọn họ trở về, há lại đoán chậm một bước, Đinh Kiếm Thư bị đối phương nhanh tay lẹ mắt mà bắt đitrước, ở vào cạnh cửa cực nguy hiểm, mà cánh cửa đang mở ra rộng rãi.
"Thả tôi ra!" Đinh Kiếm Thư giãy giụa hô.
Đối phương vốn là sát thủ chuyên nghiệp, Đinh Kiếm Thư hoàn toàn bị chế trụ động tác giãy giụa là dư thừa.
"Kiếm Thư!" Người Đinh gia khẩn trương mà kêu.
"Thả em gái tôi ra!" Đinh Kiếm Bác quát.
"E rằng không được, hơn nữa toàn bộ các người phải chết, ai kêu các ngườithu mua thôn tính xí nghiệp Vương Thị?" Hóa ra là như vậy a! "Thươngtrường như chiến trường, không oán người được! Vương đổng có phần quátiểu nhân rồi!" Đinh Kiếm Bác tức giận nói.
"Dài dòng!"
Lúc ba tên sát thủ chuẩn bị nhắm vào bắn chết người của Đinh gia, kia? Chim ưng lại xông tới, phát động người ưng đại chiến, khung cảnh là một mảnh rất hỗn loạn, đội ngũ hai bên thêm kẻ thứ ba—— Lão ưng—— vung tay, hóara tất cả Đinh gia đều là người luyện võ, ngay cả bà Đinh điềm đạm cũngcó chút tài năng a! Trước đó án binh bất động, là vì Đinh Kiếm Thứ ởtrong tay đối phương, sau đó? Chim ưng trợ giúp, bọn họ mới có thể phảnkích.
Nhưng, sát thủ cũng không phải là giang hồ nổi danh, bảnlĩnh tất nhiên là rất cao, muốn xử bọn họ cũng không phải chuyện dễ,huống chi bọn họ lại có súng a!
Ngay lúc 'người đẩy ta chen' dưới tình huống hỗn loạn, Đinh Kiếm Thư không cẩn thận, cả người lui về phía sau về phía cửa hòm cáp......
"A —— cha, mẹ —— anh ——"
"Kiếm Thư!"
Người Đinh gia trơ mắt nhìn Đinh Kiếm Thư từ ba mươi tầng lầu cao nơi này rơi xuống, bà Đinh chịu không nổi kích động mà té xỉu ngay tại chỗ. "Mẹ!Mẹ!"
Mọi người vừa vội vàng chăm coi bà Đinh đã bất tỉnh, một mặt lại vừa chân tay luống cuống mà chú ý Đinh Kiếm Thư.
Mà sát thủ thấy tình huống bất lợi, liền nhún người nhảy ra ngoài, bọn họchính là có chuẩn bị mà đến, vác dù trên lưng nhảy xuống
Nhưng, bọn sát thủ vừa nhảy ra hòm cáp liền gặp kia? Chim ưng tập kích, e rằng lành ít dữ nhiều......
Người Đinh gia đang đau buồn tuyệt vọng mà liên tiếp gào thét, bọn họ tận mắt thấy một màn huyền thoại kia......
Là ảo giác sao? Đinh Kiếm Thư đang liên tục sa xuống ở giữa không trungtại thời điểm đó bọn họ từ trên cao nhìn xuống, không phải là thiết bịchơi trò chơi mới mẻ độc đáo của chỗ vui chơi hoàng kim cốc; mà là mộtcảnh sơn minh thủy tú, tồn tại ở khu vực hoàng thành thời cổ mới có.
Nào có cái gì 'hiện đại' gì đó tồn tại? Quan trọng là, bọn họ nhìn thấy ——
Con xích ưng kia bay về phía Đinh Kiếm Thư rơi xuống, giống như một loạipháp thuật thần tiên, ở trong nháy mắt biến thành một người đàn ông anhdũng rất cao, vững vàng chân thực thật sự tiếp được cô ấy! Hình ảnhngười đàn ông kia giống như là giữa không trung xuất hiện, anh ta xuấthiện cùng một lúc với xích ưng nhưng kèm theo một con bạch ưng từ mộtphương hướng khác xuất hiện, đang cùng với người đàn ông kia ôm ĐinhKiếm Thư từ từ chạm đất......
A? Không đúng nha! Bên ngoài làcảnh cổ đại? Vậy...... Cả nhà Đinh gia ngồi là vật gì? Cổ đại cũng không có trò chơi 'đu quay' này a!
Mọi người hồi thần, nhìn lẫn nhau, nhìn nhìn lại bốn phía.
Đúng vậy a! Cả nhà bọn họ ngoại trừ Đinh Kiếm Thư ra, toàn bộ còn ở trong hòm cáp đu quay a! Nhưng! Cũng không đúng a!
Bên ngoài rõ ràng là cảnh vật cổ đại nha, không tin? Tất cả mọi người cùng tới phía ngoài nhìn một cái!
"Oa!"
Mọi người kinh hô một tiếng, hóa ra muốn dò đầu ra bên ngoài, bị hai conưng hồng bạch đến 'tập kích đường không' mà hù dọa, bất giác tầm mắtnhìn chằm chằm dung mạo ưng của chúng nó, nhìn thấy hai con ưng hồngbạch thẳng tắp mà bay về phía mặt trời chiều, vô cùng kỳ diệu mà chợtlóe rồi biến mất, lưu lại rất nhiều dấu chấm than ——
Người Đinh gia trợn mắt há hốc mồm mà liếc mắt nhìn nhau, nhìn nhìn lại hiện vật dây cáp ngoài cửa sổ.
"Đây...... Tại sao lại biến trở lại chỗ vui chơi hoàng kim cốc rồi? Bên ngoài tấtcả đều là thiết bị chơi trò chơi mới mẻ, nào có bóng dáng 'cổ đại'?" Mọi người khó tin mà thảo luận, hơn nữa, bọn họ ngồi hết một vòng đu quay,lại về tới điểm bắt đầu.
Người Đinh gia vốn không biết mình là đi như thế nào ra khỏi cửa, bọn họ hoàn toàn rơi vào trong những việc thần kỳ đã trải qua kia, thật lâu bản thân không thể......
Dĩ nhiên,bọn họ không có chú ý tới tiếng động huyên náo vọt lên, còn có sống chết của ba người đàn ông ngã trong quảng trường kia, và rất nhiều cảnh sátviên nghe tiếng chạy tới......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.