Đang nói chuyện ngày xưa sau khi Hoa Lạc Vân bị Ưng Vương tặng cho Ô Lỗ quốc vương, Hoa Lạc Vân liền lập nhiều thề độc, nàng không báo thù khôngđược!
Dựa vào dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Hoa Lạc Vân, lại thêm tâm cơ sắc sảo kín đáo, rất nhanh mà tận dụng tất cả những gìcó thể để trèo lên ngai vàng Vương Phi của Ô Lỗ quốc, dùng vẻ đẹp củanàng mê hoặc toàn thể nam tử của Ô Lỗ quốc.
Mà mặt khác lại thông đồng với cha con của quan đại thần bị 'đi đày biên cương', chuẩn bịdiệt trừ phá hủy cái mộng đẹp của bọn tiện nữ nhân.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ngày hôm đó, Ô Lỗ quốc vương? Cùng Hoa Lạc Vân, mang theo đại đội nhân mãtrùng trùng điệp điệp không mời mà tự đến. Mặt không đỏ, hơi thở khônggấp mà kêu ở liền tới ở lại. Ưng Vương dằn lại tính khí, niệm đối phương dầu gì cũng là vua của một nước, không thể làm gì khác hơn là vui vẻcho bọn họ trụ lại.
Há lại đoán, đột nhiên Ô Lỗ quốc vương trởnên rất khách khí, và lần đầu tiên thấy Hoa Lạc Vân an phận, lại rấtthành khẩn mà đưa ra đề nghị đi giao du Ưng cốc, mà Đinh Kiếm Thư vừanghe đến cám dỗ mời ra khỏi thành chơi, thay vì nàng phải chán ghét đôinam nữ dối trá đối diện kia, nhưng mà lại ở một bên dốc sức hát điệmthuyết phục ra khỏi thành Ưng Cốc để chơi.
Thử nghĩ xem Ô Lỗ quốc vương và Đinh Kiếm Thư đều là nổi danh 'miệng lưỡi có tiếng', Mạc KếNghêu không lai chuyển được thê tử nhắc đi nhắc lại, bức bách với bấtđắc dĩ, đành phải đáp ứng đi chơi.
Nhưng, điều mà họ gọi là chókhông đổi được ăn phân! Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân 'giả mù sa mưa'cũng vẫn hiện ra nguyên hình, 'Bất lương hành ác' gì đó đều lộ ra từngcái.
Vì phối hợp lại sự sắp xếp, sĩ diện của Ô Lỗ quốc vương vàHoa Lạc Vân, lần này đi ra ngoài quang, hộ vệ, tùy tùng, phía trước phía sau thêm thêm giảm giảm thì có chừng năm mươi người. Sở Kế Nghêu chỉchỉ định có sáu gã hộ vệ trong Thiên Ưng Thập Nhị Kiệt đi theo mà thôi,cộng với hai người tỳ nữ Thúy Hương và tiểu Thu thì chỉ có tám ngườihầu, mà Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân lại dẫn theo một nhóm lớn hộ vệ,tỳ nữ, Mạc Kế Nghêu thờ ơ phản ứng đến nhóm của hắn, không đưa ra bìnhluận. Mà Đinh Kiếm Thư thấy phô trương này, cũng là khinh bỉ, khinh bỉ,lại khinh bỉ; khinh thường, khinh thường, lại khinh thường! Đi với haicái người lề mề kia, không lịch sự lại quá lãng phí nhân lực tài nguyênngười.
Xuất phát thì Đinh Kiếm Thư chẳng thèm ngồi cùng xe ngựavới Hoa Lạc Vân, bởi vì Đinh Kiếm Thư không nể mặt của Hoa Lạc Vân làmcho khuôn mặt của nàng xanh mét. Mạc Kế Nghêu biết thê tử và Hoa Lạc Vân bốc đồng là thủy hỏa bất dung, vì tránh cho Đinh Kiếm Thư và Hoa LạcVân ở bên trong xe ngựa đánh nhau hoặc hủy đi xe ngựa, lần này hắn cũnghết sức vui vẻ cho thê tử cưỡi ngựa cùng hắn.
Ô Lỗ quốc vương kia bày ra cái miệng ác độc, cũng bởi vì Đinh Kiếm Thư không an phận ngồixe ngựa, lại trắng trợn khiêu khích, Đinh Kiếm Thư là người ra sao cũng? Sẽ im lặng không lên tiếng?
"A—— đường đường là Ưng Phi chi hậuđịa vị cao quý của triều Thiên Ưng Vương, nhưng lại học nam nhân cưỡingựa? Không sợ người ta chê cười sao? Cũng may mà Ưng Phi ngươi có ƯngVương sủng nịch dung túng như thế! Giống như ái phi của bổn vương, đoantrang hiền thục lại cao thượng tao nhã mà ngồi xe ngựa, làm bổn vươngthật có thể diện.
Mạc Kế Nghêu lạnh lùng mà liếc nhìn Ô Lỗ quốcvương tiêu chí của một con chó không đổi được ăn phân, thờ ơ không chấpnhặt cùng hắn, để tránh suy đồi đến thấp hèn giống như hắn, mà kiều thêđang dựa vào trong ngực hắn luôn luôn khinh thường Ô Lỗ quốc vương, kẻkhông muốn người khác được tốt, muốn nàng im hơi lặng tiếng là mò trăngdưới nước!
"Đúng vậy, không có biện pháp, Ưng Vương là cưng chìuta như vậy, ta cũng thật sợ Ô Lỗ Vương Phi nhìn mà ghen tị, Ưng Phi talà không học được dáng vẻ yểu điệu thục nữ bộ quy tắc bó tay buộc chânkia, không có cách nào giống như Vương Phi chỉ vụng về ngồi ở bên trongrương xe, trời sinh ta thẳng tính không học được bộ này." Trên Mặt củaĐinh Kiếm Thư treo một nụ cười thiên sứ mê người, nhưng lại tản ra mộthơi thở ác ma tà ác, là một người khác hoàn toàn đáng sợ; không dính nổi vừa ngoan độc vừa âm hiểm, ngược lại trăm phần trăm làm người ta chốngđỡ không được quỷ tinh linh, xảo quyệt.
"Thư." Mạc Kế Nghêu dùngâm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói, có một tia ám chỉ nàngnên ý tứ mà dừng lại đúng lúc. Đinh Kiếm Thư nhận được tin tức từ phíasau, nháy mắt mấy cái với hắn, ở trong lòng của Mạc Kế Nghêu bất đắc dĩmà thở dài, aiz......
"Rõ ràng là Ưng Phi công khai tán dương ngầm chê!" Ô Lỗ quốc vương bất mãn nói.
Hoa Lạc Vân ở bên trong xe ngựa tức giận đến xé rách một cái khăn tay.
"Là ta có lòng tốt ám chỉ người, đừng cao hứng mà có ý niệm học Ưng Vươngvà ta cùng cưỡi ngựa, đặc biệt là thân thể cành vàng lá ngọc của Ô LỗVương Phi chịu không nổi, chỉ sợ......." Đinh Kiếm Thư đồng cảm thươngxót với Ô Lỗ quốc vương kia đơn độc mà cưỡi ngựa. "Nhìn con tuấn mã củangươi vốn nó rất hăng hái, bây giờ đã bị ngươi ngồi làm cho suy sụp rồi, nếu như lại thêm một Ô Lỗ Vương Phi, không đè bẹp nó mới lạ, chậc chậcchậc, thật uổng phí một con ngựa tốt." Đề tài Đinh Kiếm Thư vừa chuyển,lại tổn hại được Ô Lỗ quốc vương làm hắn tức giận đến giận sôi máu.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi......"
"Ai da! Nhìn ta, nhất thời thẳng thắn lại không cẩn thận giẫm lên miệng vết thương đau của ngươi, Ô Lỗ quốc vương có phong độ lại độ lượng như thế, sẽ không so đo với ta, phải không?"
Hắc hắc! Ngày trước thua ởngươi chiêu này, ngày hôm nay ta đây lấy 'kỳ nhân chi đạo, trị lại kỳnhân chi thân' tuyệt chiêu khá tốt chứ? Nói về kỹ xảo, vẫn còn cao hơnmột bậc so với Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân, ha ha ha...... Ta thật là thiên tài nha! Đinh Kiếm Thư hết sức vui mừng mà nghĩ.
"......Đúng!" Ô Lỗ quốc vương không cam tâm, không muốn nói chuyện.
"Được rồi, xuất phát đi."
Mạc Kế Nghêu lên tiếng chấm dứt cuộc chiến của thê tử và Ô Lỗ quốc vương.Dứt lời, hắn coi Ô Lỗ quốc vương còn muốn lằng nhằng nàng đến khi nào,theo không kịp coi như xong, hắn đá vào phía bụng ngựa, con ngựa hí mộttiếng liền nghênh ngang rời đi, sáu gã Thiên Ưng Thập Nhị Kiệt đi theobảo vệ, xe ngựa chở Thúy Hương và tiểu Thu cũng theo sát phía sau.
Ô Lỗ quốc vương đành phải oán hận mà xuất phát!
Aiz! Thật ngược đãi một con ngựa tốt rồi, nhìn nó chạy cũng ít năng động.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đoàn người trùng trùng điệp điệp mà đi đến ngọn núi cốc thứ tư của Ưng Cốc.
Dẫn đầu đến là Mạc Kế Nghêu và Đinh Kiếm Thư, cũng không theo kế hoạch củalộ trình đến hành cung để nghỉ ngơi, liền thúc ngựa chạy thẳng vào nơicó nước chảy róc rách, tiếng chim kêu ríu rít chuyển hợp trỗi lên trongrừng rậm rạp.
"Oa-- là thác nước nha!" Đinh Kiếm Thư hưng phấn giống như một đứa trẻ.
Sau khi đổi thành đi bộ bọn họ đang đi tới một khối đá lộ rõ bên bờ suối,thềm đá bằng tự nhiên nhiều ẩm ướt có chút trơn, cho nên, Đinh Kiếm Thưđược cánh tay mạnh mẽ của trượng phu ôm lấy eo nhỏ nhắn, nhẹ nhàng màdựa vào ở trong khủy tay ôn nhu của trượng phu.
Ước chừng đi mộthai khắc đồng hồ sẽ phát hiện một ngọn thác khí thế như cầu vòng, cao ít nhất có hai, ba mươi trượng, giống như từ phía chân trời phủ xuống một tấm lụa trắng, tác động đến vách núi đá sừng sững, kích ra bọt nướctuyệt đẹp, như thể mây trôi dừng lại ở trong đó dường như là quên mấtphải trở về, ngoại trừ hơi nước tràn ngập trong không khí ra, còn có hạt mưa bụi lất phất, nguyên lai là xuất từ dòng thác gây ra thủy thế, xinh đẹp, tráng lệ, làm Đinh Kiếm Thư vừa xem mà vẻ mặt lại vừa say mê.
"Thế nào? Thích không?" Mạc Kế Nghêu ôn như hỏi, trong giọng nói lộ ra sự yêu thương.
"Ta quá cảm động...... Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy thác nước,cũng đã thấy qua cái lớn hơn so với nó, tráng lệ hơn, nhưng, cảnh đẹpnguyên thủy của nó lại thâm sâu mà thu hút ta, cái loại cảm giác này làkhông từ ngữ nào có thể miêu tả được."
"Ưng Cốc sơn minh thủy tú, phong cảnh đẹp vô cùng không sao kể xiết, mười tám cốc đều có các đặctính đặc sắc nhất của nó, lần trước ta và ngươi đi đến nơi bí mật thenchốt của Ưng, chính là nơi tuyệt vời nhất, nó có được toàn bộ đặc sắccủa mười bảy cốc."
"Oa! Mà ta không có thấy thác nước nha, cũng có một dòng suối."
"Có, chỉ là địa thế hiểm trở, tổng cộng có chừng hai mươi chỗ thác nước lớn nhỏ, không tốt nếu để cho ngươi mạo hiểm."
"A! Đó là tổn thất của ta! Lần sau nhất định ta phải đi."
"Điều này......."
"Muốn đi, muốn đi!"
"Được rồi! Hôm nào hãy nói, nếu có rãnh dẫn ngươi đi nhìn một chút."
"Được, một lời đã định, không được chối nha."
"Được--" Mạc Kế Nghêu véo cái mũi nhỏ của ái thê.
"Đáng ghét! Đừng véo a." Đinh Kiếm Thư trợn mắt làm nũng nói.
"Được, ta đổi lại một kiểu khác."
Dứt lời, Mạc Kế Nghêu cướp lấy môi đỏ mộng của Đinh Kiếm Thư, nồng tình mật ý mà cùng tới triền miện, một tay vòng ở eo thon nhỏ của nàng, một taynhẹ vỗ về lưng của nàng, làm Đinh Kiếm Thư phiêu phiêu dục tiên, vừa say sưa lại vừa tiếc nuối, mãi cho đến hai người sắp vì vậy mà thiếu dưỡng(thiếu oxy),mới tách nhau ra cũng vì vậy mà không muốn môi ngừng.
*phiêu phiêu dục tiên*: nhẹ nhàng muốn lên tiên.
Đinh Kiếm Thư dựa vào trong ngực thân yêu của trượng phu thở gấp, lắng nghenhịp tim mạnh mẽ mà có lực của hắn, thở gấp từ từ êm dịu. Như thế này,làm nàng cảm thấy rất hạnh phúc và thật thỏa mãn, dường như mọi thứ cũng không quan trọng rồi, bất luận trời đất có đảo ngược hay không, núibiển có khác chỗ hay không, để cho giờ phúc này hạnh phúc kéo dài đếnmai sau. Tuy chỉ là thân thiết mà ôm nhau, nhưng lại làm nàng cảm thấyvô cùng thỏa mãn.
"Thư, tình yêu của ta...... ta yêu ngươi." MạcKế Nghêu ôm bảo bối ở trong ngực thật chặt, giọng nói trầm thấp phú từtính trở nên khàn khàn, nhưng lại bão hòa một tình cảm vô hạn, nồng nàng sâu sắc.
"Nghêu, Nghêu của ta, ta cũng yêu ngươi, rất yêungươi...... Đừng xem ta ngày thường hi hi ha ha, hoặc thường cáu gắt với ngươi, ở trong lòng của ta chỉ có ngươi, cả ngày lẫn đêm, năm năm tháng tháng, ta không giỏi nói những điều này, nhưng, ta biết mình rất yêungươi, lúc nào cũng đem ngươi khắc sâu đặt ở trong lòng, ngươi đã trởthành cuộc sống của ta, ngươi biết không?"
Không có thẹn thùng elệ, ánh mắt của Đinh Kiếm Thư đều là tình yêu sâu sắc không thể rút ra,khẽ run đôi môi rủ rỉ nói ra tình yêu của nàng với Mạc Kế Nghêu. Lời nói kia tràn đầy tình cảm, từng câu từng chữ đều lay động trái tim của MạcKế Nghêu, làm cho hắn càng thêm hãm sâu vào trong lưới tình.
"Quả thật ngươi rất ít nói, chỉ biết một mực mà muốn ta nói yêu ngươi, thếnhưng, tình yêu của ta, bảo bối của ta a! Ta nhận được tình yêu và tìnhcảm của ngươi, nhưng, ta càng khát khao chính miệng của ngươi nói vớita." Hắn hôn nhẹ lên môi của ái thê vài cái, không nhịn được lại xâmnhập vào trong cánh môi của nàng, trêu chọc lưỡi của ái thê, hút chấtlỏng ngọt ngào của nàng.
Đinh Kiếm Thư say sưa mà vòng ở cổ củaMạc Kế Nghêu, tự nguyện rơi vào trận ngày bất tỉnh mà xoay quanh trongthế giới rực rỡ, nếu không phải là sai nơi, có lẽ lại là một cuộc kíchtình triền miên. Mạc Kế Nghêu khắc chế bão tố dục vọng tăng vọt, khôngđành lòng mà kết thúc vong tình ôm hôn.
"Trời ạ! Muốn ngươi." Mạc Kế Nghêu ôm ái thê thật chặt, cố gắng mà đè nén dục vọng.
Nghe vậy, không thể nào không e lệ không đỏ mặt, lập tức đỏ hé ra khuôn mặt cà chua, vùi vào trong ngực yêu dấu của trượng phu.
Sau đó——
"Chúng ta quay về hành cung chứ!"
"Aiz! Nghĩ đến hai người phá đám kia cũng không muốn trở về, vốn là bóp chết tâm tình rất tốt của ta."
"Ủy khuất ngươi rồi, Thư." Hắn làm sao có thể không biết chứ? Ngay cả chính hắn cũng rất chán ghét đi xã giao với Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân."Quên đi, không bận tâm để ý đến bọn họ, Nghêu mới đáng thương, lại không thể không để ý đến bọn họ, người đáng ghét như loại này nhất định không ít? Làm Ưng Vương trọng trách thật là nặng nề, mà ta, chẳng những không thể giảm bớt gánh nặng của ngươi, còn thường chọc giận ngươi phiềnlòng, để cho ngươi thu dọn cục diện rối rắm cho ta, bận tâm vì ta......vất vả cho ngươi rồi, Nghêu." Đinh Kiếm Thư đau lòng mà khẽ vuốt vekhuôn mặt của trượng phu, có chút nghẹn ngào nói, lòng tràn đầy áy náy.
Mạc Kế Nghêu nở nụ cười vừa dịu dàng lại vừa anh tuấn, hắn dùng bàn tay dày có nốt chai, bao trùm trên tay nhỏ bé mềm mại đang khẽ vuốt mặt hắn của Đinh Kiếm Thư, nói:
"Triều Thiên Ưng Vương là trách nhiệm củata, ta có nghĩa vụ làm cho nó phồn vinh lớn mạnh, là tiếp nối giấc mộngcủa tổ tiên, cũng là khát vọng của ta và kỳ vọng của bản thân ta, cũngkhông cảm thấy quá vất vả gì. Về phần ngươi, tâm can bảo bối của ta, mặc dù vướng phải ngươi, cũng là gánh nặng ngọt ngào nhất của ta, ta vui vì ngươi đã lấy trái tim của ta."
"Thật...... Buồn nôn nha! Thếnhưng...... Ta rất cảm động...... Nghêu......" Hai mắt của Đinh Kiếm Thư tràn đầy hơi nước, tuyến nước mắt đang nhanh chóng tạo ra nước mắt, làm hai mắt của nàng 'long lanh nước'.
"Không được khóc." Hắn là yêu thương nàng.
"Được...... Nếu như ta nhịn được mà nói." Nhưng là nước mắt đã vỡ đê rồi.
"Ngươi a" Mạc Kế Nghêu hôn lên giọt nước mắt của nàng. "Thật ra thì ngươi cũng nên khóc hết."
"Nào có? Chẳng qua là dễ rơi nước mắt mà thôi." Nàng phản bác lại.
"Đúng-- chớ mau rơi nước mắt, ân?"
"Ân!"
"Đi thôi, chạy nửa ngày đường, sớm qua thời gian ăn trưa.
"Sai rồi, nhìn sắc trời, không còn lâu nữa thì ăn cơm tối rồi, mà ta đã bỏlỡ tổng cộng bốn bữa điểm tâm và một bữa trưa, nếu không phải là tới chỗ này chơi, ta cũng sẽ tới hành cung ăn no nê trước rồi hãy nói." Bây giờ đã đói bụng Đinh Kiếm Thư mới chú ý tới ngũ tạng đáng thương hét inhỏi, rất đau lòng nha.
"Cái gì? Hóa ra sức ăn của ngươi lớn nhưvậy a? Bây giờ mới biết thê tử của ta là tiểu trư tử." Mạc Kế Nghêu cười trêu nói. "Cái gì tiểu trư tử! Người ta chỉ thèm ăn một bữa ăn nhỏ màthôi."
"Nói cũng đúng, ngươi quá gầy, để xem liệu có thể ăn đượcđầy đặn chút hay không......" Mạc Kế Nghêu làm ra vẻ suy nghĩ nhìn trêndưới Đinh Kiếm Thư.
"Hóa ra là ngươi chê ta quá gầy, không đủ đầy đặn?" Lông mày của Đinh Kiếm Thư khẽ giật giật, sắc mặt không tốt lắm.
"Ta là hi vọng ngươi sẽ đẫy đà một chút, thân thể ngươi quá gầy yếu."
"Ta đã rất khỏe mạnh, chẳng lẽ cần phải giống như trâu sao?"
"Nữ nhân nha, thân thể đẫy đà chút tốt a!
Vẻ mặt của Đinh Kiếm Thư vốn là căng thẳng bỗng nhiên nở rộ ra làm ra vẻngây thơ tươi cười. "Được rồi! Vóc người của ta đây nếu đã không phù hợp với yêu cầu của ngươi, cái kia đành phải thôi a."
"Có ý gì?"
"Ta quyết định phân giường với ngươi! Mạc Kế Nghêu!" Đã lâu lắm rồi ngay cả tên mang theo họ của hắn nàng cũng không có gọi.
"Như vậy sao được chứ? Hiện tại không có ôm ngươi, ta không thể ngủ được."Mạc Kế Nghêu giở trò mà ôm lấy vòng eo mảnh mai giãy dụa của Đinh KiếmThư.
"Vậy thì ngươi chuẩn bị mất ngủ đi!"
"Ta sợ ngươikhông nỡ." A, từ lúc nào thì hắn trở nên nhiều chuyện buồn nôn như vậya? Chẳng qua là, vì yêu tiểu thê tử, mặt mũi không là vấn đề, nói chuyện yêu đương mới là đề tài bắt buộc.
"Hừ! Mặc ngươi sống hay chết!" Đinh Kiếm Thư là vừa bực mình vừa buồn cười, thanh âm giọng nói cũng đã biến thành bộ dáng yêu kiều như của một cô gái làm nũng không chịu tuân theo mà không hề nhận ra.
"Được rồi, đừng tức giận, ta đùa ngươi, làm sao ta có thể chê vóc người của ngươi chứ? Ta yêu hết thảy mọi thứ của ngươi."
"Đáng ghét! Chỉ trêu đùa người ta."
Đinh Kiếm Thư nghe được mở cờ trong bụng.
"Ngươi nha! Nói lung tung đặt chuyện lại càng không thể sánh bằng ngươi đúngkhông? Để quản được ở ngươi, ngay cả tự tôn thể diện của đại nam nhân ta cũng không để ý."
"Đúng a-- thật sự là ủy khuất ngươi rồi." Đinh Kiếm Thư hướng về phía Mạc Kế Nghêu giả trang một mặt nạ quỷ, tronglòng thì vui xa xả, ngọt như mật.
"Đúng vậy, tốt hơn ngươi phải hảo hảo hồi báo ta."
"Hồi báo thế nào? Là hôn một cái chứ? Hay là hôn hai cái?"
Đầu tiên là Mạc Kế Nghêu khẽ lắc đầu, sau đó vẻ mặt vừa tà khí lại vừa mê hoặc mà thì thầm ở bên tai của thê tử:
"Đêm nay hảo hảo ' bồi' ta đi!"
Đinh Kiếm Thư đỏ lên hé ra nụ cười, xấu hổ nói: "Không đứng đắn! Ngày nào đó ngươi không có nói như vậy? Sẽ không thay đổi lời thoại, đổi mới mộtchút a?"
"Nói thí dụ như......"
"Ngươi sẽ không nói 'đêm nay hảo hảo yêu ta đi'!" Chậc! Lời vừa ra khỏi miệng, Đinh Kiếm Thư liền hối hận.
"Uh, không tệ, tương đối có ý nghĩa." Hắn hoàn toàn tán thành.
"Ý nghĩa gì vậy?" Chẳng lẽ nàng thật sửa đúng?
"Ám chỉ đủ mạnh, khá 'kích thích'." Vẻ mặt của hắn tinh tế thưởng thức.
"Kích thích--" Nàng muốn hét lên.
Trời ạ, nàng chính là một nữ nhân ngây thơ nha!
"Nếu không quay về hành cung, chính là sẽ bỏ lỡ bữa ăn tối, đi thôi!"
Mạc Kế Nghêu cởi xuống áo choàng màu đỏ sậm của mình khoác ở trên mình của Đinh Kiếm Thư.
"Ta đã có áo choàng rồi."
"Của ngươi quá mỏng, hút hơi nước cũng làm ẩm ướt một nữa khô một nữa rồi,đợi gió thổi nữa, không dám đảm bảo sẽ không cảm lạnh." Mạc Kế Nghêu ômvòng eo của ái thê, đồng thời cùng nàng nện bước đi về phía đường đi đãđi.
"Nghêu, ngươi đối xử với ta thật tốt......" Dựa vào trượngphu, Đinh Kiếm Thư vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói vừa nhẹ nhàng lạivừa mang theo chút nghẹn ngào, nàng thật sự rất cảm động.
"Ngươi là ái thê của ta, ta sẵn sàng dùng hết khả năng ta có mà thương ngươi a, bảo vệ ngươi." Mạc Kế Nghêu thâm tình nói.
"Ta cũng sẽ hảo hảo thương ngươi......" Đinh Kiếm Thư cảm động nói.
Mạc Kế Nghêu nở một nụ cười tỏa sáng với Đinh Kiếm Thư, trong tâm linh đang vô hình trao đổi lẫn nhau. Yêu, lần lượt thay đổi ở trong hai trái timchân thành, sâu hơn, sâu hơn, lại sâu hơn......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Ưng Vương, ngươi nói tốt không?" Sắc mặt của Ô Lỗ quốc vương xanh mét nói.Bởi vì nhìn thấy Ưng Vương và Ưng Phi ân ái ngay trước mặt, hoàn toàncoi hắn và Hoa Lạc Vân không tồn tại.
"Điều này......"
Mạc Kế Nghêu tùy tiện hư đáp lại một tiếng, lại tập trung chú ý thê tử ởbên cạnh, quan tâm mà gắp thức ăn cho người yêu, thúc giục nàng ăn nhiều một chút; mà Đinh Kiếm Thư cũng thân mật mà rót rượu cho trượng phu,một bộ dáng ân ái ta ngươi - ngươi ta.
Đôi mắt kia của Hoa LạcVân tràn đấy lòng đố kỵ, các đóm nhỏ giống như tia lửa có thể tạo ra đám cháy, nhìn thấy Mạc Kế Nghêu kia chưa bao giờ vì ai thể hiện quan tâmvà điềm đạm, còn có rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt của Đinh KiếmThư, nữ nhân đáng chết kia phá hủy giấc mộng đẹp của nàng, Làm cho HoaLạc Vân thật hận! Thật hận!
Chờ xem! Tiện nữ nhân, ta sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện, Ưng Vương là của ta, người có thể đượchưởng tất cả tình yêu và thương yêu của Ưng Vương, chỉ có một mình HoaLạc Vân ta, chỉ có ta! Ở trong lòng của Hoa Lạc Vân cuồng hô, căm phẫn,căm hận......
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Đinh KiếmThư, Hoa Lạc Vân hận không thể lập tức xông về phía trước xé rách mặtcủa nàng, bắt Hoa kia bày ra vẻ mặt vui vẻ làm nàng oán hận, thế nhưng,Hoa Lạc Vân chịu đựng, chịu đựng-- chớ phá hủy đại cuộc......
"Aiz...... Trong mắt Ưng Vương chỉ có một mình Ưng Phi, mà quên mất tiếp bổn vương rồi hay sao?" Ô Lỗ quốc vương cam chịu mùi vị mà nói, nhìn người ta ânái, thật làm cho hắn rất hâm mộ.
"Bên cạnh Ô Lỗ quốc vương cũngkhông có một phi tử tuyệt thế mỹ nữ sao?" Đinh Kiếm Thư hảo tâm mà nhắcnhở, lúc này tâm tình của nàng rất tốt, cũng không làm thế nào chán ghét hắn.
"Ha ha ha...... Đúng vậy, nói đến ái phi của bổn vương a, thật sự là không chê vào đâu được......"
Ô Lỗ quốc vương lanh lảnh mà cười, ôm ôm Hoa Lạc Vân bên cạnh, hiếm thấybản chất dâm đãng của hắn lộ ra mê luyến, Đinh Kiếm Thư lui một bướcngẫm lại.
Kỳ thật, hành động của Ô Lỗ quốc vương như thế lại làmngười ta không dám tùy tiện; tuy là khinh thường đối với nhân cách củahắn, nói cho cùng hắn cũng là một người nam nhân, khi hắn gặp phải đôimắt của nữ nhân thì cuối cùng cũng sẽ nảy sinh phản ứng hóa học của áitình!
Hoa Lạc Vân chỉ cười duyên, khuôn mặt tươi cười dịu dàng,dịu dàng dị thường làm Đinh Kiếm Thư không quen, một cỗ dự cảm xấu từ từ tấn công lên não......
"Ưng Vương, ngươi chưa trả lời đề nghị của bổn vương a!"
"Đề nghị?" Mạc Kế Nghêu nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn Ô Lỗ quốc vương, nhớ tớichuyện đề nghị muốn đi săn của hắn." Không thích hợp, còn có Ưng Phi và Ô Lỗ vương phi cùng đi, nếu như phải thúc ngựa chạy khắp nơi, có chútkhông thích hợp."
"Không sao, ta muốn đi xung quanh nhìn mộtchút, đang muốn mời Vương Phi cùng đi a! Nếu như bỏ qua cảnh sơn thủyđẹp ở đây, cũng sẽ làm ta tiếc không thôi a!" Hoa Lạc Vân thuyết phục,bộ dáng trông rất thân thiện.
"Đúng vậy, đã lâu bổn vương khôngđi săn rồi, hôm nay có may mắn đi tới Ưng Cốc làm khách, càng muốn đượctìm tòi một chút, vừa được đi săn lại vừa được đi du ngoạn sơn thủy, cớsao mà không làm chứ? Ưng Vương sẽ không làm cho bổn vương thất vọngchứ?"
Mạc Kế Nghêu không nói gì, lạnh lùng mà quan sát Ô Lỗ quốc vương.
"Nghe nói Ưng Vương là vị võ học kỳ tài, lẽ ra là cao thủ đi săn, tại sao không để cho bổn vương mở mang tầm mắt?"
Mạc Kế Nghêu hoài nghi dụng ý của Ô Lỗ quốc vương.
Đinh Kiếm Thư là không có ý thức gì về mối nguy của người, cho nên, đầu óccủa nàng vẫn như thường lệ đối với lời nói của Ô Lỗ quốc vương hầu nhưbỏ lại phía sau, cũng chỉ chú ý tới 'Mạc Kế Nghêu là võ học kỳ tài',cộng thêm nàng vẫn tò mò, trượng phu của nàng đến tột cùng có bao nhiêulợi hại a?
Trong đầu của Đinh Kiếm Thư lập tức hiện lên kịch võ hiệp của thế kỷ 20......
Oa! Quá đẹp trai. Cho nên, để thỏa mãn tò mò cùng trí tưởng tượng của mình, nàng không hề nghĩ ngợi, liền đem trượng phu yêu dấu-- Mạc Kế Nghêu của nàng 'bán với giá rẻ'.
"Được! Được!" Đinh Kiếm Thư ở một bên nhảy nhót không thôi mà nói xen vào.
Mạc Kế Nghêu cau mày, hỏi: "Ngươi đang ở đây hăng hái cao hứng cái gì?"
Đánh sáp tốt! Đi săn tốt! Ta cũng muốn mở mang tầm mắt." Đinh Kiếm Thư hưng phần mà lắc lắc tay của Mạc Kế Nghêu.
Trẻ con! Đây là lời bình mà Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân đối với hành động này của Đinh Kiếm Thư.
"Thì ra ngươi cũng muốn đi theo?" Mạc Kế Nghêu hỏi.
"Có gì không thể? Đây cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì."
Mạc Kế Nghêu cân nhắc.
"Ta cũng nói cho ngươi biết a, một là ta không có yếu đuối, hai là khôngnhát gan, quan trọng nhất là ta cũng có chút võ, cho nên......" ĐinhKiếm Thư nữa khoác lác nữa thuyết phục nói.
"Thực phụcngươi...... Được rồi!" Hắn là bất đắc dĩ, là bị người yêu bắt buộc,không gật đầu cũng không được, nếu không, ở một chỗ như thế này thì nhất định Kiếm Thư sẽ lại dùng đến ba tấc lưỡi tới ý đồ phiền chết hắn, nếukhông thì, chính là la hét, nàng muốn phân phòng! Hắn không thương nàng, nàng không muốn ở chung với hắn, vừa tùy hứng lại vừa trẻ con dọa dẫm,làm hắn dở khóc dở cười.
"Quá tuyệt vời! Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."
"Ưng Vương, lúc này chính là chính miệng ngươi đồng ý rồi, cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng."
"Chờ xem! Ta đang chờ xem bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của ngươi." Đinh KiếmThư tràn đầy tự tin nói, thật ra thì, nàng là tương đối muốn dùng 'tự ti mặc cảm' đến ví dụ a!
"Bổn vương liền mỏi mắt mong chờ......"
Nhìn thê tử và Ô Lỗ quốc vương lại muốn đấu nhau, Mạc Kế Nghêu chỉ có thởdài mà phân chia. Chẳng qua là, hắn thực khâm phục nương tử của hắn rấtcao công bài chuyện phiếm vớ vẫn; có thể làm cho Ô Lỗ quốc vương á khẩukhông trả lời được, ngoại trừ bản thân Mạc Kế Nghêu, thì không có ai hơn nàng.
~ ~ ~ ~ ~ ~
Ở đêm khuya vắng người, ban đêm khôngtrăng không gió, một thị nữ một trong bốn yêu tì của Hoa Lạc Vân, lénlút, lén lút mà chuồn ra hành cung, dọc theo đường mòn không dễ bị pháthiện, mò mẫm đi vào cánh rừng phía nam của hành cung, cho đến đi vào một nơi bí ẩn phía sau, mơ hồ có nghe được tiếng nói chuyện rải rác nho nhỏ với nhau...
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Aiz! Thật sự là thông minh bị thông minh hại.
Nhân tiện để xem tư thế hào hùng đánh sáp của Mạc Kế Nghêu; nhân tiện tìmmột cơ hội để xem võ công cái thể của Mạc Kế Nghêu, cho nên, cuối cùngĐinh Kiếm Thư cũng không lay chuyển được 'cố chấp' của trượng phu, không thể làm gì khác hơn là thật ủy khuất mà ngồi 'tù rương', loại ủy khuấtnho nhỏ này nhịn một chút cũng trôi qua, Nhưng...... Nhưng...... Chínhlà muốn nàng ngồi chung với Hoa Lạc Vân, quả thực là làm cho nàng sốngkhông bằng chết.
Ai kêu Đinh Kiếm Thư 'mặt ác tâm thiện' lại dễdàng bị làm rung động, mà Hoa Lạc Vân lại làm ra vẻ người tốt, tùy tiệnthể hiện một bộ dáng hết sức ủy khuất, cộng thêm một hai giọt nước mắttùy ý rơi xuống, Đinh Kiếm Thư nàng không thành kẻ địch của Ô Lỗ quốcđược không? Ngoại trừ miệng Ô Lỗ quốc vương kia xem ra giỏi nhất là bẻcong sự thật thỉnh thoảng pháo kích nàng ra, bốn nữ tì phách lối của Hoa Lạc Vân kia,? Đội ngũ của Ô Lỗ quốc, hết thảy không phân tốt xấu màdùng ánh mắt bắn chết nàng, làm cho Đinh Kiếm Thư thiếu chút nữa tưởngrằng nàng thực sự là nơi mà Hoa Lạc Vân đến bắt nạt...... Aiz! Vì dànxếp ổn thỏa ở đây, Đinh Kiếm Thư đành phải tự mình hy sinh.
Ngẫmlại, Đinh Kiếm Thư cảm thấy mình thật sự là quá-- vĩ đại, nếu không,thiếu chút nữa cùng đội ngũ trung thành và tận tâm của Đức quốc lại xốclên khẩu chiến với đối phương a!
May mà, dọc theo đường đi HoaLạc Vân vẫn chưa mở kim khẩu nhiều, một bộ dáng an phận thủ thường khácthường, làm cho Đinh Kiếm Thư cũng không tiện tìm nàng tra, chỉ có mắtto trừng đôi mắt nhỏ mà ngồi nhìn nhau. Đối mặt Hoa Lạc Vân thế này, làm cho thói quen đấu cùng nàng của Đinh Kiếm Thư mà nói thật là có chútđứng ngồi không yên......
Chợt thấy trong bụng cuồn cuộn, làm Đinh Kiếm Thư buồn nôn muốn ói......
"Nôn--" Đinh Kiếm Thư khổ sở đến sắc mặt trở nên trắng bệch, một tay nhấn ởbụng, một tay che miệng liên tiếp nôn, thật sự sợ cho nôn ra mọi thứ.
Đột nhiên đôi mắt của Hoa Lạc Vân díp lại trở nên âm trầm quan sát ĐinhKiếm Thư đang khó chịu, lại bất thường mà không nói một câu.
Trời ạ! Đinh Kiếm Thư sắp chịu không nổi rồi, thật là khó chịu...... Sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi, càng lúc càng phờ phạc, nàng liên tụcbuồn nôn, lại nôn không ra một chút gì, ngược lại bụng kia đang không edè tác quái, thật giống như sắp bị Đinh Kiếm Thư nôn ra hình dạng, ThúyHương theo hầu ở bên cạnh cũng sợ gần chết rồi, tình thế đang trong lúcbất lực không thể làm gì khác hơn là kêu người. "Dừng xe! Ưng Phinàng......"
"Láo xược! Lúc nào thì đến phiên tiện tì ngươi ra lệnh?"
Hoa Lạc Vân lạnh lùng nói, khó có thể che dấu hơi thở đang tản phát ra âm hiểm.
"Thế nhưng, Vương Phi của chúng tôi......"
"Hừ! Chú ý thân phận của ngươi, còn dám lắm mồm tuyệt đối không khinh xuất tha thứ."
"Nôn-- Thúy Hương, kêu, kêu xe ngựa...... Nôn-- kêu xe ngựa dừng lại......"Đinh Kiếm Thư ói đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đời này còn chưa có thống khổ qua như vậy, hiện tại, nàng mới cảm nhận được sâu sắc thânthể có được khỏe mạnh mà bách bệnh bất xâm.
Vì chủ tử, bằng bất cứ giá nào Thúy Hương cũng mở họng lớn tiếng la hét:
"Dừng xe! Dừng xe! Mau dừng xe!"
"Không được dừng, ra roi thúc ngựa chạy cho ra!" Hoa Lạc Vân hét lớn, rốt cuộc cũng lộ ra nguyên hình.
"Ngươi......" Thúy Hương đã không phải người nhát gan như ngày trước, nàng trừng mắtnhìn chết vào Hoa Lạc Vân, chuẩn bị tùy thời đánh về phía trước......
Ách...... Hét lên.
"Thúy...... Thúy Hương...... Ta, nôn-- ta rất khó chịu......"
"Vương Phi, người cố lên chút, Thúy Hương......"
"Hoa Lạc Vân chết...... Đừng-- Nôn-- mặc kệ nàng, ta...... Ta muốn xuốngxe......" Đinh Kiếm Thư nhích người muốn nhảy xuống xe ngựa đang chạymạnh mẽ.
"Rất nguy hiểm! Vương Phi!" Thúy Hương vội vã ngăn lại.
"Hừ...... Kéo Hoa Lạc Vân...... Nôn--" "Vương Phi." Thúy Hương ôm Đinh Kiếm Kiếm yếu ớt sắp ngất đi. Hoa Lạc Vân cười lạnh......
"Ngươi...... Ngươi đừng đắc ý, muốn nhảy xe cũng cần phải kéo ngươi...... Kéo ngươi làm đệm lưng......" Đinh Kiếm Thư nói.
Nói xong, chẳng biết ở đâu mà Đinh Kiếm Thư sinh ra sức mạnh, mà lại cùngHoa Lạc Vân lôi kéo, tỳ nữ hai bên cũng đã đánh nhau, huyên náo lung lay xe ngựa.
Thấy điều bất thường xảy ra, Lưu Phong và Nham Lỗiphụng mệnh bảo vệ Đinh Kiếm Thư, tính cả hai gã Thiên Ưng Thập Nhị Kiệtkhác, lập tức ngăn lại xe ngựa, cùng hộ vệ của Ô Lỗ quốc đồng thời hướng về phía trước, tất cả đồng thanh mà gọi chủ tử của mình......
"Vương Phi! Xảy ra chuyện gì?"
"Lưu Phong...... Mau...... Để cho...... Ta...... Xuống...... Xe......"
Đinh Kiếm Thư không chịu thua kém, rốt cuộc hao hết sức lực mà ngất đi ngaytại chỗ làm Thúy Hương thất thanh thét lên, vội vàng mà đỡ lấy Ưng Phisuýt nữa rơi xuống đất.
"Vương Phi!" Vẻ mặt của bọn người LưuPhong luôn luôn bình tĩnh, lúc này vô cùng hoảng hốt, đang muốn hướng về phía trước ôm Ưng Phi ra thì hộ vệ của Ô Lỗ quốc lại rút ra lưỡidao......
"Ô Lỗ Vương Phi, đây là ý gì!?" Lưu Phong đã đoán ra 7 - 8 phần tình huống, có lẽ......
"Không có ý gì, muốn Ưng Phi chết mà thôi!"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Có cái gì đó không ổn, càng lúc càng có cái gì đó không ổn!
Đột nhiên Mạc Kế Nghêu ghìm cương ngựa dừng lại.
"Làm sao vậy?" Ô Lỗ quốc vương cũng dừng lại theo.
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?" Mạc Kế Nghêu lạnh lùng hỏi, ánh mắc sắcnhọn không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào của Ô Lỗ quốc vương, ánh mắt biến hóa.
"Không dối gạt Ưng Vương, vì để ái phi của bổn vương có thể như mong muốn mà cùng Ưng Phi xóa hết hiềm khích trước kia, bổn vươngmới lại một mực mà yêu cầu Ưng Vương cùng bổn vương tiên phong mà đitrước, để cho ái phi của bổn vương có cơ hội ở cùng một chỗ với Ưng Phi, được làm sáng tỏ mọi hiểu lầm trước đây," Nguy rồi! Đây là cái bẫy HoaLạc Vân sắp đặt! Nàng làm sao có thể tốt bụng như vậy? Mặc dù, Kiếm Thưthật sự có tài công phu quyền cước, cũng có bốn gã Thiên Ưng Thập NhịKiệt một trong những người xuất sắc nhất bảo vệ, nhưng, luồng dự cảm bất thường kia lại càng lúc càng nặng nề......
Nhất định hắn phải tận mắt thấy ái thê không có việc gì mới được!
"Quay đầu lại! Hôm nay không đánh sáp."
Nói xong, Mạc Kế Nghêu lền thúc ngựa chạy như điên, nóng lòng muốn quay trở lại hội hợp cùng thê tử đi theo không xa phía sau.
"Cái gì! Sao tạm thời trở quẻ rồi?"
Bất kể Ô Lỗ quốc vương hắn đang dong dài gì đó, hai gã Thiên Ưng Thập NhịKiệt theo Ưng Vương tiên phong xung phong, cũng chạy gấp đi theo phíasau Mạc Kế Nghêu, mà Ô Lỗ quốc vương và hộ vệ của hắn bị leo cây, đànhphải tự nhận xui xẻo mà sờ sờ cái mũi theo trở về, cũng không biết đếntột cùng Ưng Vương đang gấp cái gì!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ngoạitrừ đội nhân mã của Ô Lỗ quốc ra, Lưu Phong có thể cảm giác được bốnphía trong rừng có thích khách mai phục, kẻ địch? Ta ít, đối với bọn mànói có chút bất lợi, nếu là chỉ có bốn người đại nam nhân bọn họ, đâykhông phải là vấn đề, nhưng, Ưng Phi lại bị bất tỉnh ở trong xe ngựa,nếu như có một lỗi nhỏ, bọn họ phải ăn nói như thế nào với Ưng Vương?
"Ô Lỗ Vương Phi! Người dám sắp đặt dùng cạm bẩy muốn hại Ưng Phi của chúng tôi?"
Thúy Hương liều chết ôm Đinh Kiếm Thư đã bất tỉnh, vô cùng tức giận mà trách cứ Hoa Lạc Vân, hôm nay cho dù muốn nàng vì Ưng Phi mà chết, nàng cũngsẽ không chần chờ.
Lưu Phong kinh ngạc tỳ nữ này vốn là nhát ganyếu thế, ngày hôm nay vì Ưng Phi, nàng dũng cảm đứng ra, thực làm chohắn 'cảm động'!
"Đừng trách ta thủ đoạn độc ác, đây đều là ƯngPhi gieo gió gặt bão, dù thế nào chăng nữa nàng cũng không nên cướp điƯng Vương, không nên cướp đi ngai vàng Ưng Phi vốn thuộc về ta, một taynàng đập tan mộng đẹp của ta, đây là nàng tự chuốc lấy!"
Hoa LạcVân đến gần Thúy Hương ôm Đinh Kiếm Thư, vẻ mặt dữ tợn làm người takhông rét mà run, giọng nói của nàng từ trước đến nay có thể nói làgiống như thiên âm, trở nên vô cùng âm trầm, làm người không thể xem nhẹ giọng nói oán hận cùng thù hận của nàng! "Ô Lỗ Vương Phi! Xin ngườinghĩ lại rồi sau đó tiến hành, cho dù người sát hại Ưng Phi như mongmuốn, Ưng Vương cũng sẽ không bỏ qua cho người, người đã từng có thểtưởng tượng giá to lớn phải trả về điều này chưa?"
Ý đồ của LưuPhong vén lên sợ hãi của Hoa Lạc Vân, mà ba gã đồng hành khác cũng vậnsức chờ phát động, chuẩn bị nắm bắt cơ hội liền nghĩ cách cứu nguy choƯng Phi.
"Ha ha ha......" Hoa Lạc Vân cười như điên, tiếng cườibén nhọn hết sức chói tai. "Ha ha ha...... Ngươi cho rằng ta là ngườivậy sao? Ta sẽ kéo luôn chính mình vào? Chắc hẳn ngươi cũng phát hiệnbốn phía có mai phục rồi, dựa vào thân phận Ô Lỗ Vương Phi của ta, nóichuyện tất nhiên là tương đối có trọng lượng, muốn đẩy một khô hai sạchcũng không phải việc khó. Hoa Lạc Vân tràn đầy tự tin nói. "Người nghĩchúng tôi sẽ cho người thực hiện được?" Lưu Phong cùng ba người ThiênƯng Thập Nhị Kiệt khác cùng đồng thanh nói, ánh mắt của bọn họ lộ rađằng đằng sát khí.
"Hoa Lạc Vân ta không bao giờ đánh mà không có nắm bắt được trận chiến, trách thì trách ở các ngươi ủng hộ lầm người,ngàn không nên vạn không nên mà ủng hộ nữ nhân đáng chết kia, làm cho ta sẽ làm thế nào thưởng thức các ngươi, cũng phải nhịn đau hy sinh, ngàyhôm nay cũng chỉ thuận tiện cho các ngươi cùng đi xuống hoàng tuyền vớinữ nhân chết tiệc kia!"
Hoa Lạc Vân rút cây chủy thủ sáng lạnhlẽo ra từ chuôi cây quạt, khẽ chiếu ánh sáng màu xanh, chiếu rọi gươngmặt mỹ lệ lại âm độc của nàng.
"Ngươi......" Thúy Hương ôm ĐinhKiếm Thư vẫn còn trong tình trạng hôn mê, vừa thấy dấu hiệu bất thường,vội vàng di chuyển đến góc cách Hoa Lạc Vân, bất đắc dĩ xe ngựa này cóthể lớn đến chạy đi nơi nào? Bỗng chốc nàng cùng Đinh Kiếm Thư liềnkhông còn đường lui chỉ có thể lui vào một góc.
"Ô Lỗ Vương Phi!" Đám người Lưu Phong muốn hướng về phía trước, nhưng, lại bị hộ vệ của Ô Lỗ quốc ngăn chặn đường đi.
"Cút ngay!"
Nhân mã hai bên chiến đấu kịch liệt, bên thích khách mai phục ở bốn phíakhác cũng một mạch mà ùa lên giao chiến, tình cảnh là một mãnh hỗn loạn, bốn người Lưu Phong bọn họ đao kiếm cực nhanh làm người ta kinh ngạc,nhưng, chẳng thể đề phòng ám khí làm bọn hắn không thể nào tới gần xengựa, chỉ sợ chờ sau khi bọn hắn xử lí hết nhóm người cặn bã này, ƯngPhi đã......
Thấy Hoa Lạc Vân từ từ đến gần, dưới tình thế cấp bách, Thúy Hương không chút do dự hung hăng đạp Hoa Lạc Vân một cước.
"A--" Thình lình Hoa Lạc Vân bị một cước này đá ra ngoài xe ngựa, 'đông' ngãxuống xe, hai tỳ nữ ‘yêu đi theo Lạc’ cực kỳ sợ hãi liền xuống xe, muốnđở toàn thân chật vật của Hoa Lạc Vân.
"Ai nha! Vương Phi, ngườikhông sao chứ? Ngã có đau chỗ nào không? Ai nha, tay của Vương Phi trầyda rồi!" Hai nữ tỳ quỷ kêu, vừa đở Hoa Lạc Vân dậy vừa la hét long trờilở đất.
“Đáng ghét...... Đáng ghét kia......" Hoa Lạc Vân tức giận mà nghiến răng nghiếng lợi.
Thúy Hương bắt được một cơ hội liền ôm Đinh Kiếm Thư xuống xe ngựa, LưuPhong lập tức thoát khỏi dây dưa chạy như bay đến, Nham Lỗi thủ tiêutừng kẻ ám sát đề phòng tránh được ý đồ mưu hại Ưng Phi của bọn họ.
Cảnh vẫn còn rất hỗn loạn, dưới cảnh tàn sát khóc liệt là máu bắn tung tóe,tàn sát đẫm máu cả vùng đất là một mảnh bùn đất, cỏ cây, ám khí từ bốnphương tám hướng mà bắn ra, chặn đánh giữa Lưu Phong bọn họ là việc khó, nhưng, giở trò tập kích người thiếu nữ tay trói gà không chặt có gì quá khó khăn? Cho nên, Thúy Hương liều mình bảo vệ chủ nhân đã trúng mộtcái phi tiêu ở cánh tay mãnh mai gầy yếu.
"A..." Thúy Hương đauđến muốn gào khóc lớn tiếng, hoặc là lại ngất xỉu xong hết mọi chuyện,nhưng, nàng không có, vì bảo vệ Ưng Phi hôn mê bất tỉnh trong ngực củanàng, nàng phải kiềm chế, nhất định phải chống đỡ......
"VươngPhi không có trúng tiêu chứ?" Lưu Phong chắn một cái lãnh tiễn rơixuống, dùng thân thể to lớn của hắn ngăn cản những thứ rừng đao mưa kiếm kia, vừa ứng phó tập kích phía trước không ngừng nghỉ, vừa dò hỏi người phía sau.
"Không có...... Không có......"
"...... Ngươi chịu đựng một chút." Lưu Phong chú ý tới Thúy Hương trúng tiêu.
"...... Ân!" Thúy Hương vừa xấu hổ, vừa chú ý đến gió thổi cỏ lay xung quanh.
"Các ngươi này? Đồ ăn hại! Mau giết tiện nữ nhân kia cho ta! Giết nàng cho ta." Hoa Lạc Vân tức giận đến thân thể phát run.
"Ha ha...... Ngươi cũng nên chết nha!" Có một số thích khách cầm đầu chỉ về phía Hoa Lạc Vân.
"Cái gì? Chết tiệt! Ta muốn các ngươi giết nữ nhân đó cho ta!"
"Nàng là nên chết, chỉ có điều...... Ha ha ha...... Có người cũng ra giá caomua mạng của nàng đấy! Chậc! Thật đáng tiếc, nữ nhân đẹp như vậy......"
"Phi! Nữ nhân ác độc như vậy nếu như làm kỹ nữ, bổn đại gia cũng sẽ không đi trêu chọc, chết tốt hơn."
"Ngươi...... Các ngươi...... Chẳng lẽ là lão tặc quan đại thần kia bán đứng ta?"
"Tùy ngươi nói đi."
"Ít dong dài với nàng ấy, giết nàng ấy!"
"Oa-- cứu mạng a! Cứu mạng a--" Hoa Lạc Vân đâu còn chú ý được sống chết củaĐinh Kiếm Thư? Cái mạng nhỏ của nàng cũng khó bảo toàn rồi.
MàLưu Phong gặp phải đối thủ khó chơi, ba người khác cũng bị nhìn chòngchọc, thật bất hạnh, 4 - 5 lãnh tiễn phát ra bắn một lượt nhắm ngay Đinh Kiếm Thư và Thúy Hương, trực tiếp mà hướng mục tiêu vọt tới, nếu nóikhông trúng mục tiêu...... Khó khăn!
Cũng tại thời điểm đó, ởthời điểm ngàn quân nguy kịch, 4 – 5 mũi tên đoạt mạng 'bốp bốp' bị ámkhí đột nhiên tới làm cho bắn đoạn rơi xuống, thủ pháp cao siêu làmngười ta kinh ngạc!
"Hỏng bét! Là Ưng Vương! Mau." Cầm đầu bọn thích khách hét lớn.
"Cứu mạng a! Cứu mạng a!" Hoa Lạc Vân lớn tiếng kêu cứu.
"Là Ưng Vương đến." Trong mắt Thúy Hương lóe lên hi vọng, nhìn thấy ƯngVương xuyên qua trùng trùng điệp điệp vây quanh, kiếm lên kiếm xuống rasức giết thích khách, thúc ngựa chạy như điên mà đến.
Hộ vệ của Ô Lỗ quốc biết rõ tình hình nghiêm trọng? Có thể tránh thì tránh, tránhđược nên tránh, ai dám đụng đến cơn thịnh nộ của Ưng Vương?! Ánh sángkia dọc đường giết đến khiếp người, khiến bọn họ không rét mà run, lạnhthẳng đến trong xương cốt, mà bọn họ còn bị Hoa Lạc Vân sai khiến muốnhại Ưng Phi, trời ạ...... Thật sự là hối hận a!
Chưa bao giờ Mạc Kế Nghêu tức giận như thế, sợ qua như thế!
Hắn nhìn thấy ái thê gặp phải nguy hiểm thế nào? Lúc hắn xa xa mà chỉ ngheđến tiếng đánh nhau kịch liệt, xa xa mà đã trông thấy bụi đất bay đầytrời ít nhất có hai, ba trăm người thích khách, làm cho lòng tin luônluôn ôm trọn hắn, cảm thấy kinh hãi nhất chính là-- Ái thê bất tỉnh ởtrong ngực nha hoàn đang bất tỉnh, và mũi tên lạnh lẽo vô tình từng buốc thúc giục hồn phách.
Không-- Thư, ngươi không có việc gì, ngươikhông có việc gì! Ở trong lòng Mạc Kế Nghêu cuồng hô, dường như tim củahắn nổi treo ở giữa không trung, là kinh hoàng, là bất lực, thỉnh thoảng trong đầu hiện ra cảnh tượng ái thê bỏ mình, hắn không cho phép! Khôngcho phép nàng chết...... Hắn là như thế mà yêu thương nàng a! Yêu đếntim của hắn cũng đau. Những người này...... Hết thảy đáng chết, đángchết! Ai dám làm thiệt hại một cọng tóc Thư của hắn, nhất định Mạc KếNghêu đem bọn họ bầm thây vạn đoạn.
"Hỏng bét! Ưng Vương giết tiến vào, mau ra tay." Thích khách đầu lĩnh nói.
"Hừ! Hắn giết huynh đệ chúng ta nhiều như vậy, làm giảm hắn!"
"Mạc Kế Nghêu hành động theo cảm tính, chúng ta muốn thắng hắn là không cókhả năng, theo ta thấy...... Trước tiên bảo toàn tính mạng rồi hãy nói,bắt Ưng Phi làm con tinh." Đại đầu lĩnh nói.
"Vậy Hoa Lạc Vân......"
"Đều mang đi, nàng cũng là đầu dê béo."
Thảo luận xong xuôi, thích khách đầu lĩnh dẫn theo một? Cao thủ, đi cướpđoạt bắt người, Lưu Phong không để ý bị hãm chân, Đinh Kiếm Thư đã bịbắt, Thúy Hương bị một cước đá văng, đụng phải tảng đá rồi ngất đi.
"Thư--" Mạc Kế Nghêu chậm một bước, trơ mắt nhìn ái thê bị bắt, cuồng nộ mãnhliệt của hắn sóng lớn chìm ngập lý trí của hắn, phản xạ động tác nhanhmà lấy thanh kiếm vấy máu trong tay bắn ra, theo ở sát na ngay lập tứclạt vào vai phải thích khách đầu lĩnh, mà Mạc Kế Nghêu lại lấy tốc độnhanh như chớp từ trên ngựa cưỡi nhún người nhảy lên, sử dụng khinh công này liền bay qua xa hơn mười trượng, trước khi người chưa rơi xuống đất lại dùng dám khi bắn trúng ót của thích khách đầu lĩnh, người Mạc KếNghêu vừa chạm đất, liền nhanh chóng đoạt lại Đinh Kiếm Thư, mà đại đầulĩnh kia cũng ứng tiếng ngã xuống đất.
"Đại...... Đại...... Đạiđương gia......" Toàn bộ đoàn người sợ ngây người, hết thảy phát sinhnày, đột nhiên như vậy, như vậy mà làm người ta không thể tin được, ởtrong khoảnh khắc, đại đương gia của bọn họ cũng đã dễ dàng như vậy màbị xử lý rồi......
Sau đột biến, là một sự yên lặng tĩnh đến mứcdị thường, không người nào dám lên tiếng hoặc đi đi lại lại, có lẽ làngây ngẩn cả người, có lẽ là sợ tới mức bản thân bất lực.
Mà MạcKế Nghêu chỉ gắt gao mà ôm lấy ái thê, thận trọng mà cảm nhận mỗi mộtnhịp tim của nàng, chỉ có xác định nàng không có gì đáng ngại, trái timcuồng loạn không trật tự của hắn mới có thể thở bình thường, mắt thấyngười trong lòng vừa suy yếu vừa hôn mê bất tỉnh, trái tim của Mạc KếNghêu giống như châm? Giống như, cái loại tim bị nện đau nhức máu chảyđầm đìa, đã làm cho hắn không cách nào hình dung.
Hoa Lạc Vânkhông dám lên tiếng lần nữa, nàng biết mình đoán sai một chuyện: vì saonàng không nghĩ tới Ưng Vương lại yêu thương Ưng Phi như thế? Xem thếnày, nếu như có thể nàng thật mong muốn thoát ra khỏi?
Rốt cuộcHoa Lạc Vân cũng cảm nhận được mùi vị sợ hãi! Ô Lỗ quốc vương dẫn theomột đội nhân mã lớn vội vàng chạy tới, liền hỏi ngay: "Ái Phi, ngươikhông sao chứ? A!
Tâm can bảo bối thế nào......" Hắn đở Hoa LạcVân té ngã ở trên mặt đất dậy, thấy nàng vô duyên vô cớ mà làm cho toànthân tả tơi, không khỏi hồ nghi, lúc này, hắn mới chú ý tới một số lượng lớn nhân vật không rõ. "Các ngươi là người phương nào? Thật to gan, dám tập kích ái phi của bổn vương!"
"Ô Lỗ quốc vương, tốt nhất người cho Ưng Vương chúng tôi một cái công đạo, phi tử của người lại vạch kếhoạch mưu sát Ưng Phi, tính cùng với hộ vệ và thích khách nội ứng ngoạihợp, chỉ sợ hai chữ 'hiểu lầm' không phải có thể dễ dàng đã nói trướcđây." Lưu Phong lạnh lùng thốt, là thuật lại chân tướng chuyện này choMạc Kế Nghêu biết, cũng là để cho Ô Lỗ quốc vương biết rõ tính nghiêmtrọng của chuyện này, sau khi trải qua chuyện này hai nước đã ở trongtình trạng đối nghịch rồi.
"Điều này...... Điều này sao có thể!" Căn bản Ô Lỗ quốc vương không thể tin.
"Vương thượng-- thần thiếp bị oan a!" Hoa Lạc Vân khóc lóc kể lể với Ô Lỗ quốc vương, đối mặt với đám người Lưu Phong con mắt lạnh nhạt tràn đầy sátkhí, Hoa Lạc Vân hoảng hốt, ngoan độc mạnh mẽ cùng quyết đoán lúc trướcsớm trốn chạy mất tích.
"Hoa-- Lạc-- Vân!" Lời nói của Mạc KếNghêu tràn đầy khí thế và đằng đằng sát khí, làm cho Hoa Lạc Vân sợ hãichân mềm nhũn ngay tại chỗ, ngồi sững trên đất. "Chết tiệt ngươi......"
"A! Vương thượng! Cứu mạng a, thần...... thần thiếp là bị oan." Hoa Lạc Vân hoảng hốt lúng túng mà bất tỉnh nhân sự, nàng cũng chỉ có thể dựa vàohắn!
"Này...... Này......." Trong khoảng thời gian ngắn Ô Lỗ quốc vương cũng luống cuống, Mạc Kế Nghêu đáng sợ cũng không phải là chuyệnhôm nay mới biết." Ít dong dài! Bất luận nhóm các ngươi là chó má quốcvương gì đó, ngày hôm nay không thể không thay đại đương gia của chúngtôi báo thù! Các huynh đệ!
Lấy ra bản lãnh sát thủ chuyên nghiệpđích thực của chúng ta cho bọn họ xem một chút cho biết tay! Mọi ngườilên!" Nhị đầu lĩnh bọn thích khách hét lớn.
"Giết a! Giết a... ha ha ha......"
Đám sát thủ kia gần hơn trăm người liều mạng, điên cuồng mà cùng tướng sĩcủa Ô Lỗ quốc và Đức Quốc chém giết? Vẻ hung ác mạnh mẽ này đủ để nganghàng những dũng tướng trong cung, muốn dồn phục bọn họ thật đúng là phải dùng chút thời gian, tâm sức.
Ô Lỗ quốc vương và Hoa Lạc Vân quá sợ hãi mà liên tiếp kêu cứu hộ giá, liền lại là một cảnh hỗn loạn đẫmmáu kinh khủng, hộ vệ của Ô Lỗ quốc và Đức quốc đều là tinh anh, mà mộtít? Sát thủ thích khách cũng không phải hạng người bình thường, cho nên, hai bên chiến đấu đến mưa gió phai màu, trong khoảng thời gian ngắn aicũng không chiếm được lợi. Trái lại, Mạc Kế Nghêu vừa ra tay liền khôngcho đối phương có cơ hội sống sót, đều là một chiêu bị mất mạng, xuấtthủ cực nhanh, làm người ta không thể phản ứng kịp thời, luôn làm chođối phương chết như thế nào cũng không biết, thực ra, đây là lần đầutiên hắn đại khai sát giới a!
Cuối cùng, tất nhiên là? Bọn sátthủ bại trận mà chạy đi, phía bên Ô Lỗ quốc vương thương vong cũng không ít, phía bên Đức quốc lại không có gì trở ngại.
Xích Ưng loàichim yêu quý của Mạc Kế Nghêu dẫn đầu một? Chim diều đột nhiên bay vútqua trên hiện trường, hướng về phía bọn sát thủ chạy trốn mà đuổi theo,bọn Lưu Phong đoán được đến là có thể Ưng Vương cho phép cùng xích ưngthông linh.
"Ô Lỗ quốc vương, tốt nhất ngươi cho bổn vương mộtcái công đạo, bằng không...... Hậu quả tự mình chịu trách nhiệm!" Mạc Kế Nghêu đè nén cuồng nộ trong lòng, vô tình nói.
"Ngươi yên tâm, bổn vương tự sẽ cho ngươi một cái công đạo, tuyệt đối công bằng xử lý."
Công bằng xử lý...... "Vương thượng a!" Hoa Lạc Vân kinh hãi.
Mạc Kế Nghêu căm hận mà nhìn chăm chăm vào Hoa Lạc Vân, hắn sẽ không khinh xuất tha thứ cho nàng!
Người suy yếu trong ngực thân ngâm một tiếng, thân thể mềm mại khẽ nhúcnhích, ngọ ngoạy cố gắng mở hai mắt ra, Mạc Kế Nghêu quá đau lòng, hắnnhìn người trong lòng chịu mọi thương tổn? Thân thể yếu ớt như thế, saochịu được hành hạ đáng sợ này?
"Thư, Thư của ta a...."
Cảm giác được mình bị ôm chặt, a đau, bảo vệ, vừa an toàn thiết thực lạivừa ấm áp hương thơm ngọt ngào lan tỏa, nàng biết, biết tình yêu thâmsâu ôm người của nàng, cũng biết là hắn-- Mạc Kế Nghêu, người nàng yêunhất.
Cho nên, Đinh Kiếm Thư ra sức ngọ ngoạy sốt ruột muốn mởmắt ra, xem xem nam nhân yêu mến nhất của nàng, muốn nói cho hắn biết,nàng tốt lắm, bảo hắn đừng lo lắng nữa.
Thấy thê tử từ từ mở haimắt ra, trái tim kia của Mạc Kế Nghêu treo ở giữa không trung mới bìnhthản mà hạ xuống, ôn nhu mà gọi tên của nàng.
"Thư......"
"Nghêu...... Ta biết nhất định ngươi sẽ tới cứu ta......" Đinh Kiếm Thư hơi thở mong manh nói, hơi có chút huyết sắc trên khuôn mặt để lộ ra một nụ cười uất ức.
"Cũng đã qua...... Ta tuyệt sẽ không lại cho ngươi rời khỏiphạm vi tầm nhìn của ta...... Tuyệt sẽ không cho ngươi gặp lại đáng sợnày...... Thư của ta a..." Mạc Kế Nghêu cam kết, trong lòng hết sức kích động.
"Aiz...... Ngươi cũng rất chuyên chế độc tài nha......" Đinh Kiếm Thư yếu ớt mà cười nói, trong lòng lại hết sức ngọt ngào.
"Được, chớ nhiều lời, nhìn ngươi yếu ớt thành bộ dáng này, chúng ta về hànhcung trước, ta mời ngự y xem cho ngươi, an dưỡng điều dưỡng."
"Những người đó......" Đinh Kiếm Thư ngạc nhiên toàn thân tất cả tướng sĩ trông rất tả tơi? "Xảy ra chiến tranh rồi sao?"
Rõ ràng, nàng bỏ qua vở kịch hay một cuộc quyết đấu đặc sắc của cao thủ. Phun! Thật đáng tiếc.
Nhìn thấu ý nghĩ của thê tử, Mạc Kế Nghêu thật sự là vừa bực mình vừa buồncười, hóa ra Thư của hắn không biết đó là tình huống nguy hiểm liên quan đến sự sống chết?
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, đi thôi!"
Mạc Kế Nghêu ôm Đinh Kiếm Thư đến xe ngựa, cũng không liếc mắt nhìn Hoa Lạc Vân đang bận rộn khóc lóc kể lể. Tất nhiên Ô Lỗ quốc vương lại rất cókhả năng dỗ nàng, làm Mạc Kế Nghêu vô cùng chán ghét bọn họ.
"Thúy Hương đâu?"
"Yên tâm, có Lưu Phong chăm sóc."
"Đợi một chút!" Mạc Kế Nghêu đang muốn ôm nàng đem vào xe ngựa, Đinh KiếmThư vội vàng kêu dừng. "Ta...... Ta không muốn ngồi xe......" Nha! Thậtlà đáng sợ.
"Làm sao vậy? Ngươi thế này không thích hợp cưỡi ngựa."
"Ta...... Ta......."
"Ân?"
"Ta sẽ say xe a!" Đinh Kiếm Thư ngượng ngùng đỏ mặt...... Sai, là xấu hổnói. "Say xe?" Không thể nào? Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Kế Nghêu nghe được có người ngồi xe ngựa sẽ choáng váng không say xe gì đó.
"Ta biến thành thế này, đều là cái 'tù rương' kia làm hại......" Đinh KiếmThư hết sức ủy khuất nói, vừa nghĩ tới cái loại đó thiếu chút nữa đem dạ dày cho nôn ra, còn nôn không ra mùi 'bát bánh ngọt' gì đó, nàng sẽkhông rét mà run.
"...... Được rồi! Vậy không ngồi."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ở thư phòng hành cung——
Mạc Kế Nghêu vỗ bàn, trong ánh mắt bùng cháy hai cây lửa giận.
"Hoa Lạc Vân lại dám cùng quan đại thần cấu kết lập mưu?"
"Đúng vậy, theo tin tức tể tướng truyền đến, quả thật như vậy, há lại đoánvẫn là chậm một bước, may mà Vương thượng kịp thời chạy về cứu Ưng Phi,nếu không thì......" Lưu Phong không dám nói tiếp nữa.
Mạc Kế Nghêu suy nghĩ đến chuyện này, hai đấm không khỏi nắm chặt. "Tình hình quan đại thần bên kia như thế nào?"
"Bởi vì chưa nắm được chứng cứ, cho nên, trước mắt phái người nghiêm mật theo dõi."
"Lưu Phong, hạ lệnh áp cha con quan đại thần quay về Ưng Cốc xử phạt!"
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Chợt——
"Hỏng bét! Đáng ghét!" Vẻ mặt của Mạc Kế Nghêu khác thường mà lao ra thư phòng.
Lưu Phong biết tình trạng nghiêm trọng, vội vàng đi theo sau.
Xích Ưng có thể cùng Mạc Kế Nghêu tâm linh tương thông, vừa truyền lại tin tức gì đó?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Trong không khí tản ra nhàn nhạt mùi thơm dị thường, đó là một loại dược mêhồn hương công dụng đặc biệt mạnh mẽ, chỉ cần ngửi được một chút hươngvị, không hôn mê hai hoặc ba canh giờ là không thể, nếu quá lượng, sẽhôn mê tới chết, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Đương nhiên hai bên,dọc theo đường đi Mạc Kế Nghêu chạy đến chỗ Đinh Kiếm Thư, tất cả đềuhôn mê bất tỉnh, thị vệ và thị nữ ngã lăng lộn, mãi đến hắn chạy vội tới cửa phòng, trông thấy Nham Lỗi cũng nữa giãy giụa mà té trên mặt đất,trái tim của Mạc Kế Nghêu nhảy rơi rớt vài nhịp!
Cửa phòng mở rộng ra, không phải là ý nói......
"Vương...... Vương...... Ưng Phi...... Bị người bắt...... Bắt đi rồi!" Nham Lỗi khókhăn nói, ý thức của hắn bắt đầu hỗn loạn mơ hồ.
Nhất định hắnphải tĩnh táo...... Tĩnh táo một chút, nhất định không thể để thuộc hạtrúng mê hồn hương tổn hại. "Lưu Phong, ngươi lập tức đến mật thất lấygiải dược giải vây."
Dứt lời, Mạc Kế Nghêu theo xích ưng đang bay lượn vòng ở không trung mà chạy đi, nó chính là một đôi 'reda mắt' khác của hắn!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Dọc đường đuổi theo, Mạc Kế Nghêu dùng khinh công bay trên cỏ, phát huy vôcùng nhuần nhuyễn, ước chừng một khắc đồng hồ liền bị hắn đuổi theo,nhưng lại đuổi tới dãy núi nhìn-- một nơi ít nhất có sáu, bảy mươitrượng đoạn nhai thâm sâu.
Phải chạy đến cái chỗ bất lợi này thật đúng là xúi quẩy! Là tên chết tiệt nào phân biệt chuyện không tốn sứcđem bản đồ vẽ sai rồi?
"A! Ưng Vương lại đuổi tới, sớm biết trước giết hết hai nữ nhân này rồi, quan địa thần chết tiệt khăng khăng lạithay đổi chủ ý muốn bắt sống!"
"Con mẹ nó! Thỏa thuận làm ăn tính toán thế nào cũng lỗ vốn, giết Ưng Phi và Hoa Lạc Vân, thì nói rõ rồi,trở thành kẻ thù chung của hai nước Ưng - Ô, chỉ một mình Ưng Vương thìmuôn vàn người không ai địch rồi, càng huống chi còn có thiên ưng thậpnhi kiệt danh tiếng lan xa, đội tinh binh Ô Lỗ? Quan đại thần vàng kếchxù chỉ sợ chúng ta có mạng kiếm, không có mạng xài!" Nhị đầu lĩnh nói.
"Theo ta thấy, chúng ta thả hai nữ nhân này mới có cơ hội để sống."
"Đừng do dự nữa, Ưng Vương hắn......"
"Lập tức thả Ưng Phi!" Mạc Kế Nghêu ngăn cản đám kia vốn là chạy trối chết,bọn sát thủ lại lớn mật lẻn vào hành cung bắt đi thê tử. "Nếu dám đảthương một cọng tóc của nàng, Ưng Vương ta muốn các ngươi sống khôngbằng chết!"
"Thả...... Yên tâm! Chẳng qua là hai người họ ngất đi mà thôi, cũng không còn bao nhiêu mê hồn hương...... Chúng tôi sẽ thảcác nàng, thế nhưng, ngươi phải đáp ứng cho đi." Nhị sát thủ đầu lĩnhđàm phán điều kiện với Mạc Kế Nghêu.
"Ngươi cho rằng ngươi có tưcách nói điều kiện với ta?" Mạc Kế Nghêu mang theo vẻ mặt lạnh lùng bíhiểm, từng bước một mà tiếp cận phía trước.
"Ngươi không có sựlựa chọn! Phía sau chúng tôi chính là đoạn nhai, nếu như ngươi muốn giết hết chúng tôi, vậy trước tiên ngươi sẽ thấy được Ưng Phi rơi xuống vách núi......" Sát thủ cũng không phải là làm giả, so với tàn nhãn? Nhưngcòn có phải liều mạng!
Mạc Kế Nghêu thấp nguyền rủa một tiếng, nắm chặt hai đấm có nổi gân xanh......
"Mỗi bên nhường một bước đối với ai cũng đều có lợi, mà ta có thể nói chongươi biết người sai khiến phía sau là ai." Nhị sát thủ đầu lĩnh quyếtđịnh bán đứng quan đại thần và Hoa Lạc Vân.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ý chí, thực sự là một loại biến mục nát thành thần kì hiếm thấy? Kiểu này nọ.
Đinh Kiếm Thư, nàng không cam nguyện mình bị tổn hại đấu thất bại khắp nơi,hoặc hai ba lần đã bị người đối phó; không cam nguyện bất cứ cái gìkhông hiểu nguyên nhân đến chia rẽ nàng cùng trượng phu yêu dấu; lạicàng không cam nguyện vì vậy liền bị người xấu 'bán đi'. Đùa phải không! Nếu như nàng là dễ dàng bị người giải quyết như vậy, nàng sẽ đem tênđảo lại đọc! Vả lại trong lòng một cỗ đau đớn không rõ đang lan tràn,giống như một loại gậm cắn xương máu của nàng....... Cảm giác dị thườngnhư vậy, suy nghĩ trong đầu của nàng, lại chỉ có yêu thương sâu sắctrượng phu Mạc Kế Nghêu; nàng nên sợ hãi, vì dự cảm xấu này cho nên nàng phải tỉnh lại, tỉnh lại cảm nhận tình yêu chân thật của trượng phu,nàng rất sợ bị bỏ lỡ.
Mà Hoa Lạc Vân, thức tỉnh vì oán hận vàghen ghét nàng, vì tiêu diệt tình địch, cũng vì chỗ chi phí hy sinh củanàng, không cam lòng mộng đẹp hóa thành bọt nước, càng hận hơn là ĐinhKiếm Thư phá hủy mọi thứ của nàng, nàng từng thề thốt muốn Đinh Kiếm Thư càng đau khổ hơn so với nàng....... Không có lý do tại sao Hoa Lạc Vânnàng dám đánh cuộc mạng với Mạc Kế Nghêu mà mưu hại Đinh KIếm Thư, lạinhất định phải thua! Không có đạo lý! Lại càng không công bằng! Cho nên, nàng không tỉnh lại tự tay kết liễu Đinh Kiếm Thư là không thể nào.
Hai nữ nhân này tỉnh lại, nhất định là bi kịch bắt đầu......
"Nhị...... Nhị đương gia, các nàng làm sao tỉnh? Hút a! Nữ nhân chết tiệt nàng cắn ta." Một gã sát thủ vốn là đỡ lấy Hoa Lạc Vân hôn mê bị nàng cắn mộtcái, hung hăng mà đem Hoa Lạc Vân vứt trên mặt đất. Hoa Lạc Vân có khícốt khác thường, cổ họng cũng không thốt ra một tiếng mà ngạo nghễ bòdậy.
"Oa-- Nàng! Nàng đánh ta!" Một tên khác tất bị Đinh Kiếm Thư tỉnh lại hung hăng mà đánh một quyền, một mắt trở thành gấu mèo."Nghêu!" Đinh Kiếm Thư giãy giụa trói buộc muốn chạy về phía Mạc KếNghêu, lại bị sát thủ sắp hàng mà thành một bức tường bên trong làm chặn lại lối đi. "Cút ngay, đồ khốn này."
"Các ngươi lập tức thả người!"
"Ngươi không hứa sẽ giải thoát cho chúng tôi? Người vừa chết." Nhị đầu lĩnh nói.
"Được." Mạc Kế Nghêu không hề do dự mà trả lời.
"Được, trước tiên ngươi lui ra nơi này mười trượng, đợi chúng tôi rời đi,ngươi lại tới đón thê tử của ngươi và Hoa Lạc Vân quay về."
Đáng ghét! Không ai có thể ra lệnh cho hắn, đe dọa hắn, nhưng, vì ái thê, hắn chỉ phá lệ một lần.
"Tốt nhất các ngươi đừng giở trò bịp bợm!"
"Nghêu!" Trái tim của Đinh Kiếm Thư đã bị chìm ngập trong nỗi sợ hãi sâu không lường được.
"Không sau đâu, tự mình phải cẩn thận chút, tình hình không bình thường thì la lên." Mạc Kế Nghêu không cam lòng, chuyện không muốn miễn cưỡng mà từtừ lui đi về phía sau, mỗi một bước lui, tim của hắn liền càng nặngnề......
"Nhanh lên một chút!" Bọn sát thủ la ó.
Không...... Không...... Hắn không nên lui về phía sau! Ít lải nhải! Phải đi mau đi, chỉ cần các ngươi không động Ưng Phi, ta đảm bảo các ngươi an toàn."
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Mạc Kế Nghêu, bọn sát thủ lại do dự, nhưng vào lúc này......
"Chết tiệc ngươi......" Chẳng biết lúc nào thì Hoa Lạc Vân đã đi đến bên cạnh Đinh Kiếm Thư, mà các nàng cách vách đá chỉ có năm bước lớn mà thôi."Bây giờ ngươi đang giở trò gì?" Đinh Kiếm Thư không rõ tình hình cholắm.
"Ha ha ha...... Ha ha ha...... Đi tìm chết đi!" Đột nhiênHoa Lạc Vân dùng sức mà đánh tới. Đinh Kiếm Thư vội vàng lui về sau mấybước, hoàn toàn quên thân ở mép đoạn nhai rồi, kết quả......
"A! Nghêu--" Đinh Kiếm Thư trượt chân rơi xuống đoạn nhai.
"Không--" Mạc Kế Nghêu điên cuồng gào thét thảm thiết, dường như điên vậy hướngvề phía đoạn nhai chạy đi, không chút do dự vươn người nhảy xuống.
"Vương! Ưng Vương a--" Lưu Phong dẫn theo một số lượng lớn người - ngựa vộivàng chạy tới đó, nhưng lại chỉ tới kịp nhìn thấy cảnh tượng oanh liệtMạc Kế Nghêu nhảy xuống vực.
Bọn sát thủ xung quanh vội vàng chạy trối chết, mà Hoa Lạc Vân chỉ biết điên cuồng mà cười như điên, miệng hô lớn:
"Ưng Vương là của ta...... Ha ha ha...... Ta mới là Ưng Phi! Rốt cuộc takhông cần lại lãng phí bản thân đi hầu hạ tên Ô Lỗ quốc vương heokia...... Ha ha ha...... Rốt cuộc ta giải quyết nữ nhân chết tiệt kiaxong rồi...... Hết rồi! Thật tốt quá! Ha ha..."
Ô Lỗ quốc vươngyên lặng nhìn nhất cử nhất động của Hoa Lạc Vân, từ sau khi hắn mangtheo đội tinh binh của Ô Lỗ quốc chạy tới theo sau, nhìn thấy chính làHoa Lạc Vân điên khùng nói ngôn ngữ điên khùng, cùng lần lượt Thiên ƯngThập Nhị Kiệt và Lưu Phong nhảy xuống đoạn nhai......
Sương mùbuổi hoàng hôn dần dần nhiễm đỏ những đám mây ở phía chân trời, từ namđến bắc hai mặt đầu hồi của sơn cốc chia nhau quét qua nữa bên vàng óngánh, đám diều hâu ở trên bầu trời không chịu rời đi, trong tiếng chimưng hùng dũng lại có bi thương cùng cuồng nộ khó mà che dấu.
Dường như xích ưng điên vậy bay điên cuồng xung quanh, lúc cao lúc thấp, lúctrên không trung lúc dưới đất, cuối cùng xuyên qua tầng mây, bay về phía ngoài bầu trời, kỳ diệu mà biến mất ở trong trời đất......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"A--" Đinh Kiếm Thư vô vùng sợ hãi mà hô.
Thân thể của Đinh Kiếm Thư liên tục sa xuống, sa xuống, lỗ tai của nàng bởivì ù tai nghiêm trọng mà đau nhứt không thôi, trên ngực dường như bịtảng đá ép tới nàng không thở nổi. Luồng áp lực cực lớn này liên tục hối hả tăng lên, xương cốt giống như bị một loại phanh thây đau đớn, trongđầu ngoại trừ không cách nào hình dung sợ hãi ra, vẫn là sợ hãi, khôngthể làm gì khác hơn là dùng tiếng thét chói tai để trút ra nỗi sợ hãi và đau đớn của người sắp chết.
Càng gần với mùi vị của cái chết,càng làm người ta cảm thấy sợ hãi, tự thể nghiệm kinh hoàng làm ĐinhKiếm Thư lạnh đến tận xương. Chẳng lẻ, nàng sẽ thế này chẳng biết tạisao mà một mạch rơi vào hoàng tuyền?
Ý thức, dường như dần dần mà bay xa, tất cả những đau đớn và sợ hãi dường như là cũng chậm chậm màchết lặng rồi, cuối cùng ở trong một tia ý niệm mỏng manh của Đinh KiếmThư, nàng chỉ còn kịp hỏi mình: "Ta...... Sắp chết sao?"
Một khắc cuối cùng trước khi chết, trong lòng lại bình thản như vậy? Bởi vì ùtai nghiêm trọng, Đinh Kiếm Thư bỏ lỡ điên cuồng gào thét bi thương củaMạc Kế Nghêu; bởi vì sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt, bỏ lỡ một màn Mạc KếNghêu nhảy theo xuống vách núi thẳng đuổi theo mà đến.
Mà Mạc KếNghêu, còn chưa kịp đuổi theo Đinh Kiếm Thư, nàng cũng đã theo một luồng ánh sáng hiện ra, chợt lóe rồi biến mất mà biến mất......
"Không--"