Chương trước
Chương sau
"......Con mắt khôngmệt mỏi sao? Ước chừng đã trừng mắt nhìn ta một khắc còn chưa đủ? Ngươicó biết chỉ dựa vào hành động này ta có thể quất ngươi mười roi?"Mạc KếNghêu lạnh nhạt, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt cũng lạnh nhạt nhưthế.
"Ngươi ít giả mù sa mưa một chút, tưởng rằng tặng ta dược thoa, ta sẽ cảm kích ngươi?"
Đinh Kiếm Thư ngồi ở mép giường, tay trái cầm một viên óng ánh trong suốt,kích cỡ tinh cầu ước chừng 6,7 cm, năm ngón tay của nàng đang nhẹ nhàngxoa má trái, man mát lành lạnh thật là dễ chịu, dường như có thể cảmgiác được hai má sưng đỏ của nàng không hề đau đớn, thật sự là vô cùngkì diệu. "Ngươi có phần quá không biết điều thì phải?" Đổi lại là trướckia, dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, hắn đã sớm nổi giận rồi,lửa giận tăng vọt, bây giờ còn có thể dùng loại giọng điệu hời hợt nàynói chuyện, thật đúng là không biết rõ chính hắn.
"Viên tinh cầu trên tay của ngươi chính là bảo vật bí ẩn của Đức Quốc."
"Bảo vật bí ẩn?" Đinh Kiếm Thư cẩn thận quan sát tinh cầu một lát. "Bớt làm trò đi, không nỡ đúng không?"
"Trả lại ngươi!"
Đinh Kiếm Thư cố tình quăng cho Mạc Kế Nghêu đang ngồi ở bên cạnh.
Mạc Kế Nghêu không chút hoang mang mà bắt lấy tinh cầu, tự động mà tiết lộlai lịch của tinh cầu. "Tinh cầu này là một viên đá pha lê 'tinh thạchchi hồ' ở phía đông bắc của Đức Quốc, dùng để chữa bệnh vô cùng hiệuquả, hiện tại, vết sưng đỏ ở má trái của ngươi đã tiêu tan biến mất."
Đinh Kiếm Thư đi đến trước bàn trang điểm, đi đến phía trước gương đồng xem mặt của mình.
"Thật nha!"
Mạc Kế Nghêu tiện tay đem tinh cầu thu vào bên trong một cái hộp gỗ màu đen, trả lại trong ngăn tối.
"Này...... Ách, cứ như vậy tùy tiện thu hồi lại a?" Đơn giản đối với việc cất giữ Đinh Kiếm Thư không dám tùy tiện.
"Ta là Mạc Kế Nghêu, ngươi có thể gọi tên của ta." Mạc Kế Nghêu có chút bất mãn, muốn nàng gọi tên của mình khó như vậy sao?
"Tại sao? Chúng ta vừa không quen, hơn nữa còn có thù."
"Thù?"
"Hừ! Không biết là ai tuyên bố ta là một quân cờ mặc cho người lợi dụng,không còn giá trị lợi dụng sẽ đá ta ra cửa, còn dùng lời 'đả kích người' đối với ta, không phải ngươi là một sắc lang sao?" Đinh Kiếm Thư đemhết thải vận xấu toàn bộ đổ ở trên đầu của Mạc Kế Nghêu.
"Sắc lang? Ngươi phải trả giá cho câu này."
Nói xong, Mạc Kế Nghêu đã không nói một tiếng mà đi đến trước mặt của ĐinhKiếm Thư, dùng cánh tay vững chắc cứng như sắt thép của hắn mà gắt gaovòng ở hông của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì cướp lấy môi đỏthắm của nàng. Nụ hôn mang tính trừng phạt, lúc bốn môi đang kề sát cùng nhau, dường như xát ra tiềm ẩn hoa lửa đã lâu, làm cho Đinh Kiếm Thưchoáng váng mà đã quên mất nàng là ai......
Mạc Kế Nghêu chậm rãi rời đôi môi nồng nhiệt của hai người ra, tình cảm ướt át kia như cơn lũ bất ngờ, đã phá tan trái tim bị giam cầm từ lâu của hắn, thực tan rarồi, trái tim của hắn chưa từng vì ai mà tháo xuống phòng bị, làm chotâm hồn khô cạn đã lâu như trời hạn gặp mưa chảy vào nguồn suối làm dịu. Vốn dĩ, trước khi không hiểu rung động, đã sớm vì hắn bóc quẻ tình yêu, không bằng tự bản thân hắn điều khiển, sớm tự chủ mà mở khóa trái tim,để cho ngày hôm nay hắn có thể thuận lợi mở ra.
Ngày thường nhìnhắn lạnh lùng sắc bén bây giờ đôi mắt trở nên vô cùng ôn nhu, trên khóemiệng biểu thị hắn đang cười...... Mỉm cười?
"Ngươi, không phảilà ngươi 'phá vỡ' rồi? Ngươi...... Ngươi cũng biết cười? Còn......Trộm....Trộm..."Đinh Kiếm Thư như phát hiện ra một đại lục mới, ngườinam nhân này làm sao có thể cho nàng xem sắc mặt tốt? Ai nha—— nhất định là không có chuyện tốt. A!
Bị hắn hôn trộm. "Sao ngươi có thểhôn ta khi chưa được sự đồng ý của ta? Đó là nụ hôn đầu tiên của tanha!" Hiện tại nàng vừa mới bị hắn đi đến "Bắt nạt"
Khuôn mặt của Đinh Kiếm Thư đỏ bừng lại vô cùng tức giận, tại sao mỗi lần trong lúcmơ hồ mà đều bị tổn thất nặng, nàng chỉ dùng hết sức lực mà đấm hắn vàicái báo thù, bất quá, thật mất mặt! Nàng...... Thậm chí có chút phấnkhởi, có chút thích......
Từ sau khi bị hắn ôm lòng của nàng liền "bùm! bùm!" đập mãnh liệt, có phải bệnh tim rồi hay không? Không thể nào?
Mặt dù có mấy cân thịt, thế nhưng trái tim luôn luôn rất có lực a! Chẳng lẽ rất có lực, cho nên đập quá chừng?
"Nụ hôn đầu tiên? Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta." Hắn nở nụ cười, một cái nụ cười rất tuấn tú.
Nên đã quên tức giận, nên đã quên chửi ầm lên, Đinh Kiếm Thư dốc sức đẩy Mạc Kế Nghêu ra, nhưng lại tốn công vô ích.
"Điên rồi, điên rồi! Lần này ngươi thật sự 'Điên' rồi!"
"Ta không điên——"
Vậy sao ngươi cười đến như vậy......" Như thế hấp dẫn người a. Nói xong,Đinh Kiếm Thư ngượng ngùng đỏ mặt hai gò má hồng lên. "Ta thích." Mạc Kế Nghêu ôn nhu nói. "Hơn nữa...... Ta quyết định một chuyện rồi."
"Này...... Chuyện xấu đừng tìm ta, với lại, ta nghe Thúy Hương nói quan đại thầnkia ngươi nhìn không vừa mắt đã rời khỏi Ưng Cốc, đã bị ngươi 'đày đibiên cương', lợi dụng ta cũng lợi dụng đủ rồi chứ? Ta đã không có giátrị lợi dụng rồi, nhưng ta cũng không muốn chết trẻ, còn muốn kéo dàihơi tàn mà sống lâu đến mười mấy hai mươi năm, ta biết ngươi rất ghétta, chê ta chướng mắt, ách...... Ân...... Ách...... Vốn là muốn náo loạn một cái không ai được yên, bất quá, ta tự động buông tha cho là đượcrồi, ta đại nhân đại lượng không tính toán hiềm khích trước kia, bất kểhận cũ thù mới, ta tự động rời đi là được rồi, mau buông tay, mau buôngtay!"
Mẹ ta a! Nhìn đến cặp mắt "Phóng điện" kia của hắn, nhịptim của Đinh Kiếm Thư tăng nhanh, toàn thân bất thường mà chộn rộn, cănbản nàng chống đỡ không được nhu tình mật ý của hắn, bộ dáng kia của hắn dường như...... Không thể nào?
"Thả cho ngươi đi? Đời này ngươicũng không được phép rời khỏi ta, bởi vì ta muốn ngươi làm Ưng Phi suốtđời, làm thê tử của ta suốt đời, người yêu...... của ta." Mạc Kế Nghêunói nhỏ bên tai của Đinh Kiếm Thư. Hai người thân mật như thế mà cùng kề sát nhau, thân thể của nàng tản ra nhàn nhạt mùi thơm ngát, kích thíchgiác quan của hắn.
"Gì mà!? Yêu......Yêu? Không thể nào?" Trò đùa này là quá lớn?
"Đúng, ngươi là người của ta." Mạc Kế Nghêu bá đạo tuyên bố. Hắn là một ngườimột khi đã xác định rồi, thì không thể không giành được, huống chi nànglà thê tử của hắn.
"Không chơi, không chơi! Ngươi nhanh đi tìmHoa Lạc Vân, nàng ấy mới là cục cưng bảo bối của ngươi, tuyệt thế mỹ nữmới xứng với ngươi nha—— nhanh đi nhanh đi!" Bất kể trong lòng của ĐinhKiếmThư là kinh ngạc cỡ nào, lại khinh thường Hoa Lạc Vân cỡ nào, maumau thoát khỏi nơi này là điều quan trọng nhất, nói thay đổi liền thayđổi ngay, quân vương lại "Áp bá" hết sức vô lý.
Mạc Kế Nghêu chưa bao giờ biết nữ nhân này đáng yêu như vậy, phản ứng của nàng thật thúvị, thế nhưng hắn nổi danh là một tuấn nam đẹp trai, một quốc vương tànkhốc, có tiền tài, tài năng, rất nhiều nữ nhân dùng tất cả vốn liếng làm mỵ công mãnh liệt, ánh mắt long lanh đến mà mê hoặc hắn, hy vọng cóthể được hắn để ý, ăn nói khép nép, lời nói nhỏ nhẹ mà làm nũng, chỉ sợ hắn không vui mà quấn quýt cùng một chỗ, mà tiểu nữ nhân này, chưa từng có ăn nói khép nép nói chuyện nhiều cùng hắn, vốn không đem hắn để vàotrong mắt, thậm chí đem lời nói của hắn cho là nói láo, làm con gián ởtrên mặt đất giẫm đạp lên.
"Hoa Lạc Vân đưa cho ngươi."
"Đi trở về a!"
"Không muốn. Hàng hóa ra cửa, không được hoàn lại."
"Không thể nào? Cái gì giống với giọng tự phụ bình thường của ngươi? Ta cho là ngươi căn bản khinh thường đưa ví dụ thú vị!
Ngươi...... Có phải uống nhầm thuốc rồi hay không?"
"Thú vị?" Vậy, hắn thế nào trở nên một chút uy nghiêm cũng không có? Ai thèm quan tâm hắn. "Ta là vua, muốn nói như thế nào, tùy thích của ta."
"Chậc chậc chậc! Cá tính của ngươi thật là kỳ quái, trước đó không lâu chỉmong sao ta biến thành người tàn hình chớ làm phiền ngươi, không phải là 'đe dọa' ta phải cẩn thận mạng nhỏ, hôm nay một câu tùy thích củangươi, giọng điệu lại thay đổi, nhưng, còn là giống như 'áp bá'." Ai nói nữ nhân hay thay đổi là quyền lợi? Nam nhân cũng không kém đâu a!
"Dù sao ngươi ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta cho ta."
"Mới không cần a."
"Nếu như ngươi quá không nghe lời...... Ta cũng sẽ tức giận, sẽ phạt ngươi."
"Nói đùa! Ai sợ ngươi, ngươi tính hành thế nào?"
"Miệng của ngươi sắc bén như vậy, chỉ có một cách có thể cho nó im lặng." Hắn lại cướp lấy môi của nàng.
Mạc Kế Nghêu quyết định đem hết khoảng thời gian đã lãng phí bù đắp yêu trở lại, ít yêu đã là một tổn thất lớn! Đường đường là Ưng Vương làm sao có thể chịu thiệt? Thê tử điêu ngoa này miệng lưỡi cực kỳ lanh lẹ, hắc,không phải hắn "kiếm được" rồi sao? Một nụ hôn đủ vốn.
Nàng sẽ nhây ra, cũng trốn không thoát lòng bàn tay vi phu của hắn, phương pháp sản xuất của nàng thật là nhiều a!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vậy án A thì sao? Bộ hát kịch à! Chỉ cần một câu "Làm người yêu của ta cảđời", Đinh Kiếm Thư bắt đầu khinh bỉ Ưng Vương, xem thường một con vịtcon xấu xí, biến hóa khôn lường trở thành động một tí là hắn liền ấp ấpbão bão "Tập kích bất ngờ" đối tượng, ôi uy nha!
Cái âm thanh này quá chơi khăm a, động một tí là hắn trở về tẩm cung đột kích kiểm tra,đêm nay...... A! Hắn sẽ không "Sắc tính đại phát" chứ? Nàng mới khôngmuốn làm "Thiên nga chết."
Đinh Kiếm Thư nghĩ ngợi lung tungtrong đầu, muốn kiến bò trên chảo nóng gấp đến độ muốn chết, đang ngượcđãi lão thảm, liều mạng mà giẫm đạp lên chúng nó, được tỏ vẻ nàng rất"Buồn rầu."
Không phải hắn nói toàn thân của nàng bằng phẳng,diện mạo bình thường không hợp với tiêu chuẩn của hắn sao? Không phải là chê nàng muốn gia thế không có gia thế, muốn giáo dưỡng không có giáodưỡng sao? Không phải là hắn khinh thường nàng, chán ghét nàng, chẳngmuốn để ý nàng sao? Thế nhưng...... Ánh mắt của hắn thật nghiêm túc nha.
Hơn nữa, thật ra thì......, thật ra thì...... Nàng cũng có chút thích hắn"Xâm phạm", có phải nàng có bệnh rồi hay không? Nào có người bị chiếmtiện nghi còn "Ngầm thích ở trong lòng" ? Được, được rồi! Nàng thừanhận. Là có chút...... Ách...... Có chút quan tâm hắn, đúng đúng đúng,không thèm để ý mọi thứ là gạt người, "Tầm bậy thế nữa"! Dường như luônchú ý đến nhất cử nhất động của hắn...... Dĩ nhiên, chính là ân......Ân—— ánh mắt phản bội nàng, tự mình len lén theo dõi hắn; nàng rất vôtội, cái gì cũng không biết; thật sự! Ai kêu bộ dáng của hắn anh tuấnphi phàm, tính cách thối nát mặc dù thối nát cũng rất tàn khốc a; cáiloại kiêu căng này, tuấn lãnh, hờ hững, tự phụ, uy nghiêm...... Một đống khí chất cho một thân nam nhân hấp dẫn nàng, sức hấp dẫn một trăm phầntrăm, không khoa trương a!
Thế nhưng, Đinh Kiếm Thư đối với phảnứng "thất thường" của hắn nàng đem ẩn sâu dưới đáy lòng, dùng đại khóakhóa lại, lại dùng một giá hộp sắt cất giữ, cuối cùng dùng tảng đá ngàncân áp đỉnh, sợ nó "Tâm nổi lên hồ" để lộ tiếng gió.
Ôi......Nàng cùng hắn? Làm sao có thể? Ngày hôm đó nhiều nhất nàng xem hắn nhưvị vua thần tượng điên cuồng mà say mê một chút...... Nhưng, quả thựcchỉ thế thôi?
Nhiều lần Đinh Kiếm Thư tự hỏi bản thân mình, nàng không dám nghĩ sâu......
Nàng sẽ không vì tướng mạo bình thường của mình mà tự ti; sẽ không dùng cáinày làm cớ đào thải Mạc Kế Nghêu. Nhưng điều kiện trước tiên là—— Mạc Kế Nghêu chớ phán nàng xuất cục trước.
"Phiền chết rồi! Phiền chết rồi!" Đinh Kiếm Thư thất vọng mà nằm ở trên giường.
Hắn...... Là thật tâm à?
Quá trể để lo lắng về vấn đề này, Đinh Kiếm Thư bị mong đợi của bản thân mà trong lòng hoảng sợ. Nàng không nên mong đợi......
Bởi vì, nàng là một người tương lai của thế kỷ hai mươi vì một lỗi mà xôngthời không, một người đã không dám vẽ ra tương lai của mình; hơn nữa,nàng thật sự rất nhớ nhà...... Cơ hội có lẽ cực kỳ nhỏ bé, nhưng, nàngtự nói nói với mình ít nhất nên thử thử thời vận một chút, luôn bi quanmà ngồi chờ chết cũng không phải là biện pháp nha! Trong thời cổ đạikhông phải là đều có kỳ nhân dị sĩ gì đó sao? Nói không chừng có một vịcao nhân có thể giúp nàng một tay, hơn nữa, Mạc Kế Nghêu cương quyết"Tuyên bố tình yêu" thật là làm nàng khó mà tin được, một chút tình cảmtrụ cột cũng không có, nói yêu liền yêu; đừng nói vừa thấy đã yêu, cũngkhông phải là lần đầu gặp mặt. Có lẽ...... A!
Chẳng lẽ hắn muốndẫn nàng mắc câu rồi bỏ rơi nàng, làm nàng đau khổ? Ân...... Có khảnăng, Mạc Kế Nghêu a Mạc Kế Nghêu! Ngươi ra chiêu ngoan độc đùa giỡn ta? Có thể ta thầm mến ngươi...... Thầm mến? Đột nhiên Đinh Kiếm Thư ngẩngra, sao nàng có thể toát ra danh từ này? Chẳng lẽ......
Không, không, không!
Xem ra, nàng phải rời khỏi cái nơi của hắn, nếu không, còn suy nghĩ lungtung như vậy nữa sớm muộn gì cũng bị đưa vào long phát đường, càng tệhơn chính là ở đây không có các tổ chức nội bộ, suy nghĩ kỹ càng—— đànhphải "Chạy trốn" a!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đinh Kiếm Thư lừa ThúyHương, tự mình bước đi thong thả đến Yêu Nguyệt đình, thật cẩn thận mànhìn xung quanh, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, nàng vừa trốn trốntránh tránh vừa mò mẫm tìm đường đến gần thành cung mà lẻn đi.
Oa! Thì ra là "Đường chạy" rất là thú vị a? Đinh Kiếm Thư trải qua "khókhăn gian khổ", cuối cùng cũng mò tới được thành cung, ngẩng đầu đoánthử độ cao...... Chậc! Ít nhất cũng cao đến mười mét, bất qua...... "Haha ha......" Đinh Kiếm Thư cười gian mấy tiếng, tự nói: "Liền nhân cơhội này suy đoán khinh công cao thấp của ta."
Nàng nhún ngườinhảy lên, dễ dàng mà bay qua thành cung, vừa chạm đất, bất chấp tất cảmà co cẳng bỏ chạy, dường như phía sau có yêu ma quỷ quái điên cuồngđuổi theo lấy mạng mà chạy như bay về một phía không rõ. Tán dương trong lòng, ha ha! Nàng quả thật là một thiên tài, cùng với những cố gắngcuối cùng cũng trở thành một nữ phi hiệp của thế kỷ 20—— nàng đã quênnơi này không phải là thế kỷ 20.
Trên thành cung, ngay từ lúcĐinh Kiếm Thư xác định địa điểm bay qua đầu tường, một con hãn xích ưngđang đứng lặng im, đôi mắt ưng sắc bén tràn đầy linh tính, nó nhìn chằmchằm vào thân hình người leo tường "Rời chạy" xa dần, Ưng Minh phát ramột tiếng kêu hùng tráng to rõ, thoáng chốc, đường chân trời đột nhiênxuất hiện một? Diều hâu, đuổi theo phía sau lưng Đinh Kiếm Thư trộm đi,còn truyền đi tiếng kêu của Ưng Minh, đứt quãng, loáng thoáng. Giống như Xích Ưng trong các loài vua của chim ưng, bành bạch mà vỗ cánh, ngượclại hướng trong cung bay đi......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đinh KiếmThư lau mồ hôi, tự trách mình nói: "Ngu a! Đinh Kiếm Thư, cho dù ngươikhông có kiến thức cũng cần phải có một chút ý thức thông thường a, cũng không nhìn phương hướng địa thế rõ ràng liền cắm đầu xông lên mà vọt a, nhìn xem! Chạy tới chỗ nào rồi đây? Trước không thấy thôn, sau khôngthấy khách điếm, đi ra ngoài cũng không xách thức ăn, mặc, mặc dù khôngphải là của mình, mượn dùng một chút cũng sẽ không chết ai."
Nàng vừa mệt lại vừa đói khát ngồi ở trên một khối tảng đá lớn, bầu trời đãbắt đầu tối, nhìn thấy màn đêm đã bắt đầu thế chỗ ban ngày rồi, nàng lại lẻ loi một mình mà ngâm mình ở trong cánh rừng này. Mặc dù đã lập xuân, đêm đến gió thổi vẫn có mang chút lạnh lẽo, sợ rằng sau khi đêm đếnlạnh lẽo càng nặng hơn! Dân mù đường nàng vòng chừng mười lần chính làđi không ra cánh rừng này, làm nàng không khỏi nhớ lại chuyến đi tốtnghiệp—— chổ vui chơi hoàng kim cốc—— miễng cưỡng bị đồng học kéo đixông vào rừng mê cung gì đó, kết quả "Không cẩn thận" bị bỏ rơi bị phóng thả làm chim bồ câu, tự mình đi lung tung tức thời tự thể nghiệm mùi vị "một lần sẩy chân để hận nghìn đời", bi kịch không ngừng—— cứ như vậyxảy ra...... Cho nên, y theo vết xe đổ, nàng vẫn ngoan ngoãn mà đợi ởtrên một khối tảng đá lớn này thôi! Nhưng......Tiếng cây xào xạc, cộngvới tiếng của chim muông thú ở bốn phương tám hướng vọt tới......Ôi—— quá đáng sợ.
Bất giác, trong đầu của Đinh Kiếm Thư hiện rakhuôn mặt của Mạc Kế Nghêu, nghĩ đến, lòng khao khát muốn chạy như baytới nơi của hắn, hắn chưa từng nói ra lời ngon tiếng ngọt với nàng, cũng chưa từng có vẻ mặt ôn hòa mà đối với nàng, nhưng, lời của hắn sáng nay lại gảy lên sợi dây cung trong trái tim nàng, làm trái tim của nàngnhộn nhạo dao động. Hắn bá đạo, nhưng, nàng vẫn không khỏi khuynh tâm vì hắn, rồi lại sợ mình quỷ dị hay thay đổi mà không biết số phận; một khi rơi mất tâm ở chổ này, nhưng bất đắc dĩ bị bắt buộc rời đi thì bảo nàng làm sao mà chịu nỗi, làm sao tự xử đây? Lại sợ hơn chính là phát sinhcùng người thân không hẹn mà gặp lại...... Ôi! Đinh Kiếm Thư đau khổ màtự giễu nói: "Kiếp trước của ta là đốt bao nhiêu 'hương'? Hay là tạo rabao nhiêu nghiệt? Được trời cao 'ưu ái' như thế, chiêu đãi ta chuyếnhành trình thời không lần này, bây giờ làm cho ta chật vật như thế!"Nàng hối hận rồi, tự trách mình không có vạch ra kế hoạch chu đáo thì đã trộm đi ra ngoài, khiến cho mình tiến thoái lưỡng nan, ở chỗ của Mạc Kế Nghêu được ăn, được mặc, chỉ cần không chạm trán đối mặt với hắn, cuộcsống thật vô cùng nhàn nhã sung sướng. Bây giờ, không nói một tiếng màđã trộm đi ra ngoài, không biết Mạc Kế Nghêu có đi khắp nơi tìm nàng hay không? Có thể vì an toàn của nàng mà không an tâm hay không? Theo tínhkhí của hắn nhất định lại nổi giận? A! Có thể Thúy Hương vì nguyên nhântrộm đi của nàng mà bị phạt? Rống——
"Cái...... Cái âm thanh gì?"Vốn là lòng tràn đầy phiền não, Đinh Kiếm Thư rơi vào trong suy nghĩ của mình, đột nhiên xuất hiện tiếng rống lạ sợ hết hồn.
Rống——
"Sẽ...... Sẽ không phải là sư tử, con cọp gì đó chứ?" Nói không chừng a! Cổ đại không hề có vườn động vật.
Đinh Kiếm Thư vểnh tai cẩn thận lắng nghe, thân thể không khỏi đánh một cáirùng mình, thần kinh kéo căng mà đem toàn bộ lực chú ý tập trung tại nơi sột soạt ở bụi cỏ, chậm rãi đứng ở trên tảng đá lớn.
Đinh KiếmThư khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, rất sợ vận may quay lạinữa, để cho nàng đoán trúng là sư tử hoặc con cọp, không tự giác mà nắmchặc hai quả đấm vận sức chờ phát động. Đừng hiểu lầm, nàng cũng khôngtính lấy mạng nhỏ đem làm trò đùa đi học võ tòng đánh hổ, nàng chỉ chuẩn bị khi có thể thi triển khinh công nhảy lên trên cây cách nàng khoảngmười mét, nàng còn chưa có nắm chắc khinh công của nàng tốt đến có thểnhảy lên cách nàng mười mét, độ cao trên cây khoảng 7 mét, cũng đừng nữa đường rơi xuống mới được a!
Chợt, gào thét một tiếng, trong cùng một lúc, từ trong bụi cỏ nhảy ra một con mãnh hổ, hổ đói với tư thế bổnhào dê hướng về phía Đinh Kiếm Thư đánh tới.
"Oa—— má ơi! Cứumạng nha!" Theo bản năng Đinh Kiếm Thư lui lại mấy bước, tập trung chuẩn bị nhảy lên phía trên cây, hết lần này tới lần khác đã quên mình đứng ở trên một khối tảng đá lớn. "Ôi!" Này, chết tử tế không xong, ở nơi nàytrong lúc quan trọng - sinh tử tồn vong đi té ngã, xong rồi, nàng thậtkhông muốn trở thành bữa ăn tối của con hổ đói.
Cùng với tiếngƯng Minh hùng dũng mà đến chính là một? Không ít diều hâu, chúng nó hăng hái mà lao xuống trợt đi, chúng nó dùng ưng trảo sắc bén tập kích conhổ đói kia chỉ kém nữa bước thì săn được mục tiêu, mang theo luồng mạnhmẽ này là chỗ tốc độ gió cuồn cuộn nổi lên từng mãnh lá rụng, cuồng loạn mà khiêu vũ ở giữa không trung; hổ đói chịu 12 đạo tập kích mạnh mẽ đột nhiên tới, bị sức lực đó quét qua một bên.
Theo bản năng hai tay của Đinh Kiếm Thư che chở đầu tựa ở trên cỏ.
Rống hu—— một tiếng gào thét, hai lưỡi dao sắc bén xuyên qua bụng hổ, làm nó chết thẳng cẳng quá bi thương!
Hết thảy hí kịch xảy ra ở trong khoảnh khắc kia, làm người ta không kịp suy nghĩ, mà ngay cả một người kỵ sĩ hắc y cũng thần quỷ không biết, im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở trong cánh rừng này. Đinh Kiếm Thư chưa tĩnhhồn chật vật đứng lên, trong đầu còn rơi rớt lại hiện tượng nguy hiểmvừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho nàng không khỏi runrẩy...... Nhìn thấy con hổ đói nằm ở trong vũng máu cùng với hai cây đao sắc dính máu ở trên người kia thì trong lòng của Đinh Kiếm Thư cả kinh, chợt xoay người.
"Là...... Ngươi?"
Dĩ nhiên là Mạc KếNghêu! Dường như còn có bóng dáng của thiên ưng thập nhị kiệt, trên vaitrái của mỗi người bọn họ đều có một con diều hâu oai phong hùng dũng,khí phách hiên ngang đứng nghiêm, nhất là con xích ưng đỏ rực đứngnghiêm ở trên vai trái của Mạc Kế Nghêu, rõ ràng là nó rất rực rỡ, rấtvênh vang kiêu ngạo, giống như là một vương giả thống trị cả bầu trời,khí chất và khí thế mà nó có được phụ họa cho Mạc Kế Nghêu, đôi mắt ưngtràn đầy linh tính quả là khiếp người, giống như tuyên cáo không ngườinào có thể trốn khỏi trong tầm mắt của nó!
Mà ngoài ra những "Ưng tướng" này chính là lúc nảy tập kích hổ đói, "Dũng sĩ" cứu Đinh Kiếm Thư.
So với suy nghĩ của Đinh Kiếm Thư thì Mạc Kế Nghêu xoay chuyển nhanh hơn,không biết lúc nào thì đã đi đến trước mặt của nàng, không hề báo trướcmà gắt gao ôm lấy kinh ngạc của nàng, thiên ưng thập nhị kiệt thức thờilặng lẽ mà lui ra.
"Tại sao trộm đi xuất cung? Ngươi có biết hành động lần này làm cho nhiều người phải lo lắng không? Hơn nữa nơi đâynổi danh là 'mê trận', nguy cơ tứ phía a! Người bình thường là không thể dễ dàng đi ra cánh rừng này." Giọng nói của Mạc Kế Nghêu lộ vẻ quan tâm lo lắng. Chuyện vừa rồi làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh, mặc dù hắn là người khống chế và nắm chắc tình huống, nhưng, suy nghĩ người yêu bên cạnhcùng sống chết trước mắt thì lại làm cho hắn đứng ngồi không yên, nóngnảy mất đi năng lực suy nghĩ và hành động bình thường, thì ra, hắn để ýnàng như vậy, bất giác mà chân thấm sâu vào bùn......
"Ngươi...... Ngươi lo lắng cho an nguy của ta?" Mê trận hay không mê trận gì đó, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong lòng của Mạc Kế Nghêu,hắn...... Chẳng lẽ là đến thật vậy chăng?
"Đương nhiên, ngươi làthê tử của ta, người yêu của ta." Mạc Kế Nghêu nâng khuôn mặt của nànglên, tình cảm dứt khoát ánh mắt lóe lên hào quang, lộ ra kiên định.
"Tại sao? Tại sao là ta?"
"Bởi vì chính là ngươi, ta mới yêu ngươi."
Hắn yêu nàng? Hắn nói yêu nàng?
"Lời hứa của ngươi dễ dàng như vậy thì hứa với ta?" Đinh Kiếm Thư lắc lắcđầu. Mặc dù ở sâu trong nội tâm kia là muốn đóng kín cánh cửa lòng, cấtgiấu bị nàng đè nén phát triển thành ngọn lửa tình yêu, nhưng lúc nào lý trí cũng nói cho nàng biết, không thể tiếp nhận Mạc Kế Nghêu, bất luậnhắn là thật lòng thật dạ hoặc giả dối chuyện giả yêu, rút cuộc cũngkhông phải nàng có khả năng tiếp nhận, người thân cùng người yêu hai nơi đều làm người nhớ thương không bỏ xuống được, cho nên, nàng chỉ có thểlàm cho mình chớ để quá nhiều tình cảm, mong mỏi có thể đem thương tổngiảm tới thấp nhất.
"Không phải là tùy tiện qua loa! Ngươi cóbiết ta yêu ngươi đã không phải là chuyện ngày một, ngày hai, tính cáchkiêu căng tự phụ trở thành điểm mù của ta, mỗi khi mà trong lòng kíchđộng không thôi là bởi vì ngươi, ta lại không chịu nhìn thẳng vào chínhmình mà phủ định cái loại cảm giác này, cho đến nhìn thấy ngươi bị bắtnạt và sỉ nhục, ta...... Rốt cuộc ta cũng không lừa được chínhmình...... Ta muốn hảo hảo thương ngươi, yêu ngươi, bảo vệ ngươi, đemngươi nhét vào dưới đôi cánh của ta."
Nếu như thiên ưng thập nhịkiệt người mà Mạc Kế Nghêu tín nhiệm nhất nghe được chủ tử chí cao vôthượng này của bọn họ thổ lộ, nhất định mọi người sẽ trố mắt mà đứngnhìn, cho là "Đùa xuất sắc" rồi.
"...... Ta không thích hợp vớingươi." Đinh Kiếm Thư đau khổ mà nhắm hai mắt lại. Mạc Kế Nghêu càngphóng ra tình cảm với nàng, cam kết hứa hẹn, nàng lại càng tiến thoáilưỡng nan.
"Không có vòng vo, ta yêu ngươi, giữa chúng ta khôngcó gì là không thích hợp." Mạc Kế Nghêu nhẹ vỗ về đôi môi của người yêu, tình cảm nồng nàn mà nhìn chăm chú vào ánh mắt đau khổ kia của nàng."Ngươi không vui, mất hứng, thậm chí khổ sở đau lòng, tại sao? Ta hyvọng ngươi vui vẻ."
""Tại sao ngươi muốn yêu ta chứ?" Ta khôngphải là mỹ nhân yêu thích của ngươi, nói chung ta cùng người bình thường cũng như nhau không có gì nổi bật, tướng mạo của ngươi đường đường làmột quân vương chí cao vô thượng, làm sao ta có thể xứng được chứ?"
"Sai sai sai, ngươi là độc nhất vô nhị, chỉ có ngươi mới xứng làm thê tử của ta. Quan trọng nhất là, ta chỉ muốn ngươi!"
"Ngươi...... Không nghĩ tới lạnh lùng của ngươi, lại có một lời tỏ tình nhân ái nhưvậy, chẳng qua là...... Chỉ là ta thật sự vô phúc hưởng thụ!"
"Đó không phải là một lý do!"
"Căn bản ngươi không hiểu rõ ta, không phải sao? Thậm chí không biết ta đếntừ nơi nào, không phải sao? Ta biết những gì ta đang sợ hãi và lo lắng,nhưng ngươi không biết, không phải sao?" Đinh Kiếm Thư kích động nói.
"Điều đó không quan trọng!"
"Ai nói! Ngươi có biết ta đến từ một không gian khác không? Một người cùngngươi không có cùng xuất hiện vào một thời buổi a!" Đinh Kiếm Thư buộtmiệng nói ra thân thế bí ẩn mà nàng chưa từng nhắc tới.
Một thế giới khác? Chẳng lẽ nàng chính là "Thiên giới"? Nàng thật là nữ nhi của thiên thần sao? Thật sự có thiên thần tồn tại?
"Vậy thì sao? Đây không phải là vấn đề, mặc dù ta không tin có thiên thầntồn tại, nhưng, ngươi là ở phía trước mặt? Trước mặt của văn võ bá quanmà từ trên trời giáng xuống rơi vào trong lòng của ta, đó chính là chúađịnh ngươi là người của ta, cho dù ngươi thật là chi nữ của thiên thần,cũng là ngài cam tâm tình nguyện đem ngươi ban cho ta!"
Ngươi hiểu lầm rồi!! Ta không phải là chi nữ của thiên thần gì đó, ta chỉ là một người bình thường, chỉ là ta đến từ thế kỷ 20."
"Vậy thì có liên quan gì?" Mặc dù hắn không biết thế kỷ 20 là chỗ nào của"Thiên giới". "Ngươi là thê của ta, ưng phi của ta, ngươi là của ta."
Ánh mắt khẩn thiết của Mạc Kế Nghêu lộ ra yêu thương cùng mong đợi, thân là một vị vương giả, hắn có đầy đủ vũ lực đi chinh phục mọi thứ, hắn chưatừng chưa chiếm được gì đó; chỉ cần hắn muốn, hắn luôn là người chiếnthắng. Thế nhưng, đối với một người nữ tử hắn dùng thật lòng để yêu, hắn hy vọng nàng có thể cam tâm tình nguyện xuất ra lòng của mình, nhưng,hắn là một vị Ưng Vương người người kính sợ, có thể có được trái tim của hắn là một chuyện vinh hạnh, người nữ tử kia may mắn lẽ ra nên quyếtmột lòng đi theo hắn mới đúng a! Tại sao thê tử của hắn không chịu tiếpnhận hắn chứ? Mạc Kế Nghêu tự kiềm chế ngọn lửa dần dần dâng lên tronglòng......
"Dựa vào điểm nào nhất? Ngươi lại muốn qua cảm giáccủa ta sao? Ta nói ta thích ngươi rồi sao?" Lời nói như thế, không phảilà Đinh Kiếm Thư không động lòng, chẳng qua là, nàng không có đủ dũngkhí mở miệng nói ra tình cảm ẩn sâu trong lòng, nàng không có cách nàocởi ra gông xiềng trong lòng, khi nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời thì đềulà vẻ lo lắng không bỏ được.
"Dựa vào ta một lòng hướng về ngươi, dựa vào ta không cách nào khắc chế mà yêu ngươi! Ta biết, cuối cùngngươi cũng sẽ đáp lại tình cảm của ta, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽyêu ta......" Mạc Kế Nghêu bá đạo tuyên bố, đồng thời, cũng cướp lấy môi của nàng......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Trở lại trong cung thì đã qua bữa tối.
"Vương Phi, người đã trở về thực sao, Thúy Hương lo lắng gần chết." Cuối cùnglòng lo lắng kia của Thúy Hương cũng được hạ xuống. Chỉ là Ưng Phi mấttích thì sắc mặt của Ưng Vương hé ra nổi lên mưa gió, đã đủ hù chết nữacái mạng nhỏ của nàng rồi.
Đinh Kiếm Thư là bị thiên ưng thập nhị kiệt Lưu Phong và Nham Lỗi "Áp" trở về tẩm cung. Mạc Kế Nghêu hồi cung, liền biến mất bởi vì hắn mà trì hoãn hội nghị, ai kêu đó là một cái sựkiện cấp bách.
Đinh Kiếm Thư thở dài, toàn thân không có sứcgiống như kéo bì thân thể mệt mỏi mà bước đi đến nằm trên giường, nằmxuống liền muốn ngủ, nàng thật sự rất mệt mỏi......
Thấy cảnh, Thúy Hương đành phải hầu hạ nàng đi nghỉ ngơi trước.
Thức dậy đã là nữa đêm, có thể nói là Đinh Kiếm Thư đói tỉnh, đặc biệt làtrong lúc ngủ mơ thì từng trận mùi thơm truyền đến đang kích thích khứugiác của nàng khiến nàng thèm thuồng. Làm nàng không thể chờ đợi được mở mắt ra thì đập vào trong mắt chính là một đôi mắt nồng nàn vừa nhìnkhông chớp mắt vừa nhìn chằm chằm vào nàng, hé ra dung nhan tuấn mỹ khíphách làm cho người ta mê say mà hít thở không thông; dưới mày kiếm làmột đôi mắt đen thăm thúy, giống như một loại sắc bén của chim ưng màngày thường chúng nó xác nhận! Nhưng, Đinh Kiếm Thư lại nhìn thấy trongcặp mắt lạnh khiến người khiếp sợ kia lại tràn đầy tình cảm mà xưa naychưa từng thấy; dưới mũi anh tuấn của hắn, là hai mãnh môi kiên nghị,đang hiện ra nụ cười nhợt nhạt, làm nàng bị hắn thu hút thật sâu, gươngmặt tuấn dật kia là thuộc về một nam nhân có đường cong cứng rắn, hé ramột khuông mặt tuấn tú làm bất cứ nữ tử nào nhìn thấy cũng đều tâm độngmà ái mộ.
Cặp mắt kia của hắn cũng giống như một loại "Điện caothế" mãnh liệt phóng điện tới Đinh Kiếm Thư, nàng cảm thấy mình chẳngmay "Bị điện giựt" rồi, cảm thấy toàn thân như tê dại, trái tim đập đậpmãnh liệt như nai con loạn chàng a, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vì tim đập quá mãnh liệt mà nhảy ra khỏi vị trí, trên hai gò má là haiđóa rặng mây đỏ làm nàng cảm thấy tại sao mình "Vô dụng" như vậy, chẳngqua là nhìn thấy một vị đại soái ca siêu cấp mà thôi a! Thì dễ dàng màđỏ mặt và tim đập dồn như vậy? Thế nhưng...... Không chỉ hắn anh tuấnphi phàm như vậy, mà nhìn còn rất quen thuộc......
Đinh Kiếm Thư chính thần nhìn lên. "A! Mạc Kế Nghêu!" Hóa ra là hắn đẹp trai như vậy a!"
"Nhìn đủ rồi?" Mạc Kế Nghêu cười tà tà.
Lúc này Đinh Kiếm Thư mới phát hiện, đúng vậy nàng đang nằm ở trên giường,nhưng, Mạc Kế Nghêu "Cũng" nằm ở trên giường nha, hơn nữa còn thân mật mà ôm nàng...... Không đúng! Sao tay của mình lại vòng ở hông của hắna? Xong rồi! Chẳng lẽ nàng đã bị hắn chiếm tiện nghi rồi sao?
"Sao ngươi ngươi ngươi có thể, lại......."
Hầu như Mạc Kế Nghêu không để cho Đinh Kiếm Thư có cơ hội bứt ra, cánh taykiên cường rắn chắc cũng không có một chút nào buông lỏng mà đem ái thêôm vào trong lòng ngực ấm áp của mình. "Ta biết tại sao ngươi thắc mắcnhư vậy, chẳng qua là, lo lắng của ngươi có hơi quá nhiều thôi? Vốn làphu thê nên cùng chung đụng chăn gối." Nói xong, Mạc Kế Nghêu cố tình mà tập kích bất ngờ ở má phấn và cổ của Đinh Kiếm Thư.
Chúng takhông phải là phu thê, ta mới không thừa nhận a...... Dừng tay,ách...... Ngươi thật là quá đáng, không thể ăn đậu hủ của ta!"
"A—— đây chính là sai lầm của vi phu ta đây, lạnh nhạt ngươi được một lúc, khó trách ngươi lại oán giận không vui.
Được rồi! Tướng công ta nhất định sẽ bồi bổ bồi bổ thật tốt cho ngươi, dùsao cũng còn thiều thời gian, ngươi có rất nhiều thời gian lấy lại côngđạo."
Mạc Kế Nghêu thẳng thắng mà cười nói sang sảng, hắn làmviệc luôn luôn coi trọng hiệu suất, lập tức liền thay đổi hành động màxoay người che ở trên thân thể của thê tử.
"Này này này...... Ngươi, ngươi muốn làm gì? Chớ làm càn a! Ta cảnh cáo ngươi, là ta sẽ đánh ngươi."
Đinh Kiếm Thư cảm thấy toàn thân căng thẳng, từng sợi dây thần kinh cũng đãkéo căng thật chặt rồi. Năm nay nàng mới mười tám tuổi nha! Sao hắn cóthể "Sát hại mầm non một người của một đất nước"? Nhìn ý đồ của hắn rõràng như vậy, cấp cái tư thế và động tác như vậy, nhất định là muốn làmchuyện kia.
"Không thể nào? Ta chỉ là ‘thực hiện quyền lợi vànghĩa vụ’ a?" Mạc Kế Nghêu vô tội nói, ngầm cười trộm, không nghĩ tớimình lại khôi hài và vô lại như vậy, hắn phát hiện trêu chọc ái thê thật sự là một chuyện vui.
"Thế nhưng ta không muốn!"
"Không! Nhưng ta 'rất muốn' nha!"
Thật sự là như vậy, Mạc Kế Nghêu cũng không phải là thánh nhân, thất tìnhlục dục của hắn cũng không phải là đều trống không, ngày thường hắn tựchủ là hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, trừ phi hắn nguyện ý, bằng không thìbất cứ nữ nhân nào—— bao gồm cả Hoa Lạc Vân, cũng không thể trêu chọcdục vọng của hắn.
Chẳng qua là hôm nay đụng phải sinh mạng củangười nữ tử của hắn, cho dù tự chủ của hắn cao thế nào thì cũng phảiđứng sang một bên, đi sang một bên hóng mát.
Nghe vậy, Đinh KiếmThư bất chấp sự nguy hiểm mà tức giận với Mạc Kế Nghêu, mặt đỏ lên baphần như quả cà chua còn hơn cả Quan Vũ, tức giận trừng mắt nói:"Ngươi...... Ngươi thật sự là không biết sấu hổ là siêu cấp đại sắc lang của trái đất!" Đinh Kiếm Thư cực kỳ giận dữ nói, nếu không phải hai tay bị Mạc Kế Nghêu chế ngự thì trong lời nói...., đã sớm "Báo một quả đấm" .
*Quan Vũ*: Quan Công
Thật sự là mắt bị mù! Trong lòngcủa Đinh Kiếm Thư - tình yêu ngây thơ của một thiếu nữ cứ như vậy bị làm cho nhiễm bẩn rồi, quả thực, nam nhân khôi ngô tuấn tú đều là khôngđáng tin cậy, may mà nàng không có rơi vào "Sắc đẹp hấp dẫn" của Mạc KếNghêu, thật sự là cảm tạ trời xanh, a di đà phật! Amen!
Trong lời nói của nàng không ít lần xúc phạm nghiêm trọng đến Mạc Kế Nghêu, đổilại trước kia, Mạc Kế Nghêu sẽ không do dự chút nào mà tự tay bóp chếtnàng, thì ngày hôm nay, ngược lại hắn cảm thấy thỉnh thoảng làm cho áithê phát hỏa cũng không có quở trách nhiều, nàng như thế, có một loại cử chỉ thu hút hắn a! Thê tử của hắn vốn là cùng? Bất đồng, độc nhất vônhị nha, đáng để hắn vô điều kiện mà sủng nịnh yêu thương. Nhưng, nếunhư thê tử yêu dấu đói bụng rồi có thể là hắn sẽ đau lòng.
"Ha ha ha...... Được rồi! Tạm thời cũng không vội, trước tiên phải cho ngươiăn." Vẻ bề ngoài của Mạc ung dung, nhưng bên trong lại mất một cỗ sứclực thật lớn mới đè nén xuống được dục vọng.
Tâm tình của ĐinhKiếm Thư có chút dịu đi, mới nhớ lại bụng đói kêu vang, sắc mặt khó coihơn nhiều, trái lại trong đôi mắt vẫn là nhìn nhầm một bộ dáng.
Mạc Kế Nghêu cười trừ, chủ động xuống giường sửa sang lại y phục hơi lộnxộn lại một chút. Quay đầu lại nhìn ái thê, tiểu nữ nhân này đang ngồi ở trên giường dùng ánh mắt bắn chết hắn, y phục lụa mỏng trên người nàngkhoác lên một nữa ở trên người, y phục và vai lộ ra hơn phân nữa màkhông hề nhận ra điều đó, với cảnh xuân mê người này làm Mạc Kế Nghêukhông nỡ thu hồi ánh mắt mà quyến luyến không muốn xa rời, thật sự hắncó một cổ xung động mới muốn qua áp đảo nàng, đây quả thực là lực hấpdẫn trí mạng a!
Đinh Kiếm Thư chỉ khó hiểu tại sao Mạc Kế Nghêudùng ánh mắt "Cổ quái" mà nhìn nàng không chớp mắt, nàng mới đột nhiên ý thức được xiêm y của mình......
"Sắc lang! Không được nhìn!" Nàng cầm lên gối ngủ, giận dữ ném về phía Mạc Kế Nghêu đang cười trộm.
"Là ngươi tự mình cấp cho ta xem."
"Ngươi...... Được lợi còn ra vẻ thông minh."
"Dạ dạ dạ—— được rồi, đồ ăn cũng đã nguội lạnh hơn phân nữa rồi! Hay là ngươi không muốn ăn?"
"Ái nói! Ngươi muốn ta đói chết hả?"
"Vậy thì mau tới ăn a" Mạc Kế Nghêu tiêu sái ngồi ở trên ghế, nâng ly rượu uống vào một ngụm.
"Ân—— rượu ngon, rượu ngon."
"Thúy Hương đâu?"
"Ta cho phép nàng đi nghĩ ngơi rồi."
"Ai sẽ tới giúp ta thay y phục?" Cho đến bây giờ, một mình Đinh Kiếm Thưvẫn chưa mặc được "Trang phục cổ". "Tại sao thay y phục? Ngươi mặc xiêm y như vậy là tốt rồi, chúng ta đang ở trong tẩm cung sẽ không có ngườixông loạn đi vào."
"Không muốn! Xiêm y này quá trong suốt" "Đượcrồi! Đã như vậy, để cho tướng công ta đến thay nhé!" Mạc Kế Nghêu quyếtđịnh một chủ ý, một bộ dáng muốn thay đổi hành động, cân nhắc trước khinói là hắn có nên đích thân "Gánh vác thay cho vợ" hay không, nhưng thật ra rất muốn gần gũi nàng.
"Không cần, có thể hình dung đượctrong lòng của ngươi đã an bài mọi thứ" Đinh Kiếm Thư khinh thường nói.Tuy là như vậy, lại không tốt mà để cho hai đóa rặng mây đỏ bay lên trên hai gò má!
Đinh Kiếm Thư dùng một cái chăn mỏng quấn quanh mình, cả người giống như hình cái bánh chưng, từ trên giường ngủ đứng dậy rồi đi xuống giường, bước đi thong thả đến các món ngon cao lương mỹ vịđược chất đầy ở trên cái bàn tròn bằng gỗ. Trong lòng của Mạc Kế Nghêubất đắt dĩ thở dài nói, vậy coi được sao?
Lúc này, Đinh Kiếm Thư liền một cước đạp cái chăn ra một gốc, mà chuẩn bị trình diễn một vở kịch vụn về chính là "Ngã gục".
"A!" Mắt thấy sẽ phải "Hiến hôn" cho sàn nhà rồi, may mà Mạc Kế Nghêu kịp thời đỡ lấy nàng, đem nàng ôm trọn trong lòng.
"Cái này gọi là 'Nhiều lần trong một', xem xem bộ dáng này của ngươi...... Cũng không phải là ta không có nhìn qua hương diễm."
Ban đầu là hắn chỉ phát hiện Đinh Kiếm Thư là thân nữ nhi, đã từng nhìn thấy qua cảnh lại càng đẹp mắt hơn a!
Làm sao Đinh Kiếm Thư có thể quên thiên đại sĩ nhục a? Sau khi hắn đề cậpđến điều này, hiển nhiên là nàng hiểu chuyện Mạc Kế Nghêu nói, tức thờivừa thẹn vừa giận vẻ mặt lại vừa hồng đến nóng lên, nói: "Hừ! Là ngươiquá tiểu nhân, quá hạ lưu, quá hèn hạ!"
Mạc Kế Nghêu này đã sớm"Thất thường", không còn như ngày trước là vẻ mặt lạnh như băng đầy ắpuy lực và tràn đầy giận dữ, hiện tại toàn thân còn lại là tràn đầy hơithở nguy hiểm và lại thoáng hiện một nụ cười vô cùng tà ác, đối với Đinh Kiếm Thư mà nói, so với trước kia hắn càng đáng sợ hơn, bởi vì——
Tại sao so với ngày thường Mạc Kế Nghêu lại càng khôi ngô tuấn tú như vậy,lực hấp dẫn càng thêm trí mạng a? Chẳng lẽ nàng trúng độc rồi sao?
"Vì thế ngươi phải trả giá thật lớn." Trong mắt của Mạc Kế Nghêu lóe lên tia sáng kỳ dị hàm chứa hưng phấn mong đợi và dục vọng.
Tại sao lại trở lại vấn đề kia rồi?" Ách...... Ách...... Ân...... Này...... Thực ra mặc như thế cũng không tồi, nghĩ tới những người ở thời đại của ta còn có người mặc quần áo lộ vai lộ lưng lộ rốn."Đinh Kiếm Thư liềngió chiều nào che chiều ấy, vội vàng gạt chăn, vội vàng xoay chuyển nói: "Ăn cơm, ăn cơm!"
"Thế nhưng ta muốn thay đổi chủ ý, bằng không chúng ta "nghỉ ngơi" trước thế nào?"
"Ngươi là vua của một nước a! Nếu nói quân vô hí ngôn, tự ngươi nói là ăn cơm trước."
"Được rồi! Thì ăn cơm 'trước'." Cơm nước xong 'sẽ' nghỉ ngơi.
"Được được, ăn cơm."
Đinh Kiếm Thư thở phào nhẹ nhõm, cho là tránh được một kiếp, há biết "Nguy hiểm" đã ẩn núp an toàn ở phía sau.
Mạc Kế Nghêu quyết định đêm nay sẽ làm cho Đinh Kiếm Thư "Buông đao xin đầu hàng".
Đinh Kiếm Thư ăn như ổ đói mà dồn sức bới cơm, có thể nói là không có mộtchút hình tượng, mà nàng chính là ưng phi mẫu nghi thiên hạ, trời ạ! Vậy có thể nói còn có thiên lý sao? Lời đồn đãi về Ưng vương lạnh lùng kiathật làm người thiên hạ rớt vỡ mắt kính, đối với thê tử này ngược lại là một bộ dáng cưng chiều, ở một bên liên tiếp khuyên bảo nàng ăn chậm một chút, đưa nước trà a!
Thật vất vã, Đinh Kiếm Thư giống như quỷ chết đói cuối cùng cũng thỏa mãn mà đánh ợ một cái.
"Ăn no rồi?' Mạc Kế Nghêu uống vào trong miệng một ngụm rượu.
"Ân!" Đinh Kiếm thư không quên phải thay đổi chủ ý của hắn. "Này, ta hỏi ngươi......"
"Ta không gọi 'này'."
"Mạc Kế Nghêu, làm thế nào ngươi có được một lão ưng oai thế? Mà lão ưng lại có màu đỏ nha!"
"Nó gọi là xích ưng, là con vật cưng của ta."
Cũng có thể nói là một Mạc Kế Nghêu khác, bởi vì hắn cùng xích ưng có thểtâm linh tương thông, Mạc Kế Nghêu có thể dùng kỹ năng thần bí của vương tộc đem tâm linh truyền đến trên mình của xích ưng, đây chính là mộtcon chim quý hiếm - hiếm có được Mạc Kế Nghêu "Lựa chọn nuôi", nó là bávương của bầu trời, một ưng vương chí cao vô thượng, cũng giống với cáibộ dáng tự phụ lại không coi ai ra gì của ngươi, nhất định cũng giốngnhư ngươi 'áp bá' không nói lý lẽ, ân!
Theo ta thấy, nhất định là nó rất biết ỷ thế hiếp người."
"Hừm! Ngươi quan sát khá tỉ mỉ rồi! Bất quá, nó cũng lí trí giống ta, già giặn, được thuộc hạ tôn sùng khâm phục."
"Nhìn ngươi nói cũng giống như thật, ít dối mình dối người a!"
"Hóa ra là ngươi ăn no quá nhàn rỗi rồi? Ta thấy ngươi cũng nghĩ ngơi đủ rồi, nên đến làm chuyện chính sự chứ?"
"Làm...... Làm chính sự gì?" Đinh Kiếm Thư giả bộ mơ hồ.
"Ngươi cứ nói đi?" Mạc Kế Nghêu mỉm cười, ôm lấy ái thê ngồi cạnh.
"Thả ta xuống! Nếu không ta sẽ đánh ngươi, cắn ngươi!"
"Ngươi nghĩ, ngươi đánh thắng ta sao?"
Dĩ nhiên là Đinh Kiếm Thư đánh không thắng hắn rồi a, nàng ảo não mà cắnmôi dưới. Nhéo hắn nha, thịt của hắn giống như tấm sắt; nhéo hắn, hắncũng đau không ngứa, chẵng lẽ nàng nên như vậy mà đem mình giao cho hắn? Có chút quá tùy tiện phải không? Vụng trộm trái cấm là phải trả giáđắt...... Nhưng, nàng và hắn là phu thê nha...... A! Khi nào thì nàngbắt đầu chấp nhận đây?
Chẳng biết lúc nào thì Đinh Kiếm Thư đãđược đặt nằm ở trên giường rồi, Mạc Kế Nghêu không để cho nàng có bất cứ cơ hội nào để tìm cách lâm trận bỏ chạy, hắn dùng nụ hôn hôn rối loạnsuy nghĩ của nàng, lòng của nàng đề phòng, hắn muốn khơi lên tình triềuẩn sâu trong lòng của nàng, cùng nàng làm một đôi phu thê chân chính.
Đinh Kiếm Thư chỉ biết mình rơi vào tay giặc rồi! Nếu, yêu và không yêu nàng cũng không làm chủ được, làm sao có thể làm trái lòng của mình chứ?Nếu, lòng của nàng lựa chọn yêu Mạc Kế Nghêu, nàng luôn luôn không thểđối mặt với sự thật "Lý trí"...... Cũng nên thanh tỉnh rồi.
Chẳng qua là, nàng làm đúng rồi sao? Đem mình hiến cho Mạc Kế Nghêu là lựachọn sáng suốt sao? Có lẽ, Đinh Kiếm Thư nên vứt xuống tình thân ràngbuộc của thế kỷ 20, bởi vì từ khi khắc đó bắt đầu, nàng đã làm vợngười......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.