Tần Minh muốn biết, bọn họ mời là thiếu niên chất phác bước ra từ Hắc Bạch sơn, hay là đang mời “Thái Nhất”, hoặc chính là “Một kiếm xuyên sát ba mươi sáu trọng thiên”, kẻ đứng đầu danh chấn cửu tiêu kia.
Nếu là hai thân phận sau, vậy thì vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng, cục diện đến mức có thể sụp đổ xuất hiện.
Điều này có nghĩa, trên Tân bảng, hắn đã không còn bất cứ bí mật nào.
“Ta chỉ là phàm phu tục tử, sao dám vọng tưởng được xếp vào hàng tiên ban?” Tần Minh ôm quyền đáp lễ.
Sâu trong Hắc Bạch sơn, dòng hỏa tuyền bậc cao róc rách chảy, nuôi dưỡng thành một mảnh tùng bạc cao lớn, gió đêm thổi qua, hương tùng nhè nhẹ lan khắp rừng.
Nam tử chắp tay đáp lễ: “Đạo huynh, Thái Nhất, cần gì quá khiêm nhường? Từng ở trên trời cao đăng Tân bảng hạng nhất, tương lai trong hàng Địa Tiên ắt có tên huynh.”
Hắn trực tiếp chỉ ra thân phận đối phương, rõ ràng biết được chiến tích của y trên cửu tiêu.
Mặt đất rừng tùng phủ một lớp lá bạc dày, như tuyết tích chưa tan, dẫm lên vang ra tiếng “rắc rắc” khe khẽ, khiến Tần Minh như đặt chân vào chốn băng thiên tuyết địa, dọc sống lưng dâng lên một luồng hàn ý.
Người từ trên trời xuống quả nhiên là nhằm vào vị trí bảng thủ mà đến, lại còn tìm trúng một lần là đúng ngay.
Hắn lập tức ý thức được, e là trên người mình đã bị động tay động chân.
“Một chút hư danh trong một cảnh giới, tính là gì chứ? Ta nghĩ dưới quyền thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719715/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.