Giữa tầng trời đêm thăm thẳm, trên đỉnh tầng mây u ám, lấy Tần Minh làm trung tâm, linh trường khuếch tán, Đại Lôi Âm Tự ẩn hiện trong ánh tà dương, tiếng chuông cổ kính ngân dài, âm dương nhị khí luân chuyển, hắc bạch chi quang cuồn cuộn, thần tước mang theo Nam Minh Ly Hỏa tung hoành giữa không trung.
Thích Vân Kiêu sao có thể đỡ nổi? Đây là lực lượng đang lay chuyển thiên địa, cửu tiêu trên cao, đạo vận rủ xuống, gia trì cho linh trường rực rỡ hào quang bất diệt.
Bầu trời đêm vốn một mảnh hắc ám, giờ đây bị Tần Minh chiếu rọi, đôi đại thủ hóa hình từ linh trường tựa như thiên địa ma bàn đang khép lại, hùng tráng, uy mãnh, trấn áp như núi sụp trời nghiêng, khiến tầng tầng mây mưa bên dưới nhấp nhô cuồn cuộn, dâng lên sóng dữ.
Thân thể Thích Vân Kiêu tan vỡ từng tấc một trong lòng bàn tay kia, tựa như con trùng nhỏ bé, vô cùng yếu ớt, bị nghiền ép từng chút một, tan nát không còn hình dạng.
“A...” Tiếng hét thảm thiết chấn động cả trời đêm.
Một phần linh quang ý thức của hắn mang thuộc tính thuần dương, từ lâu đã bị thấm nhuộm vài tia đặc tính bất diệt, bởi vậy dù trúng một kích cũng chưa hoàn toàn tan biến.
Từ kẽ tay của đại thủ kia, vài đạo lưu quang bắn vọt ra, ngưng tụ lại giữa không trung, lần nữa hiển hiện hình thể Thích Vân Kiêu, sắc mặt hắn trắng bệch, nơi khóe miệng còn đọng lại huyết tinh ý thức.
Thế nhưng, dù chưa chết, thì hắn cũng không thể thay đổi được vận mệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719572/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.