Ngư tuyến trong tay Tần Minh căng thẳng như một sợi dây thép, kéo dài thẳng tắp lên trời cao tối tăm.
Tận sâu trong màn sương đêm, con mồi mà hắn câu lên bắt đầu lộ ra đường nét mơ hồ—mảnh khảnh, thân hình cao ráo, tóc dài tung bay trong gió.
Tần Minh rất muốn bắt chước sóc đỏ, thốt ra một câu: “Oa Nhi Mã…”
Hắn lập tức liếc nhìn Lưu lão đầu, chẳng lẽ thật sự bị lão đoán trúng rồi? Cắn răng một cái, hắn dứt khoát kéo mạnh dây câu, tiếp tục lôi thứ đang ẩn trong bóng tối kia xuống.
Bóng dáng mảnh mai ấy dần hiện rõ hơn. Một mái tóc dài che phủ gương mặt, thân hình mềm mại mà quỷ dị như đang trôi nổi trong không trung.
Bất chợt, trong bóng đêm như mực, một nữ nhân yêu kiều từ trên cao nhìn xuống.
Dù nhìn thế nào… cũng thấy có chút tà dị!
“Quỷ!” Sóc đỏ bị dọa đến mức thốt ra tiếng người!
“Ngươi kêu bậy cái gì, nàng từ trời mà giáng, đây là Thiên Tiên Tử!” Lưu lão đầu vội vã chỉnh lời, cố tỏ ra cứng rắn, nhưng mắt lão vẫn dán chặt vào bóng dáng kia…
Thật trắng!
Khi Tần Minh tiếp tục kéo xuống, bóng hình kia dần dần trồi ra khỏi màn sương, lộ rõ hơn.
Nàng có mái tóc bạc như thác đổ, bàn tay trắng nõn đang nắm chặt lấy dây câu, đôi chân dài nuột nà lơ lửng trong không trung.
Nàng toàn thân phát sáng, trông như một tiên nữ giáng trần.
Nhưng trong mắt sóc đỏ, bạch sắc hay huyết sắc cũng đều như nhau.
Chỉ cần là nữ nhân xuất hiện đầy quỷ dị giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719430/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.