Bầu trời đêm sâu thẳm như một vực thẳm không đáy, đất trời tựa hồ như bị đảo ngược.
Trên cao, dường như có thứ gì đó lơ lửng, bình thường chẳng bao giờ rơi xuống.
Chú sóc đỏ như được buộc dù an toàn, lảo đảo trôi nổi trong màn sương đêm, còn cánh diều dính đầy máu nối với sợi dây mảnh đang phát ra ánh sáng mờ mịt giữa bóng tối, trông vô cùng quỷ dị.
Cả người Tần Minh lạnh buốt, hắn vừa vô thức vung tay đã khiến một vật nhuốm máu từ trời giáng xuống.
Hắn liếc nhìn Lưu lão đầu, trong màn đêm mờ mịt này, sắc mặt của lão mơ hồ không rõ.
Lưu lão đầu đôi mắt thăm thẳm, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Tần Minh chợt nghi hoặc, chẳng lẽ con sóc đỏ đã bỏ mạng? Không có một chút âm thanh nào vọng xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, nó rơi xuống, cái đuôi bông xù quấn chặt quanh mặt, biểu hiện rõ ràng của sự né tránh thực tại.
“Không sao rồi.” Tần Minh đưa tay nhấc nó lên.
Nhưng ngay lúc này, con sóc đỏ vẫn nhắm nghiền mắt, thì ra nó đã bị dọa đến mức ngất xỉu! Rốt cuộc nó đã trải qua chuyện gì? Lưu lão đầu chằm chằm nhìn cánh diều đầy máu, sắc mặt tái nhợt, mở miệng như muốn nói gì đó.
“Làm sao vậy?” Tần Minh thấp giọng hỏi.
Lưu lão đầu hít sâu một hơi, đáp: “Nó rất giống với cánh diều mà ta từng thả khi còn bé, nhưng chắc không phải cùng một cái.”
Tần Minh vận dụng thiên quang hắc bạch hộ thể, nhanh chóng gỡ sợi dây mảnh đang quấn lấy móng vuốt của sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719429/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.