Thảm kịch năm đó qua đi, liệu người ngoài vẫn còn nhớ hay đã quên? Đau lòng trong lễ đám tang, thắp cho Mạc Khương một nén nhang lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng ba ngày sau lại có ai còn nhớ đến hình ảnh của nam nhân đó không? Chỉ duy nhất có một người trong cuộc là không bao giờ quên được anh...cậu phải tự sống trong dằn vặt cùng hối hận vì những năm xưa mình đã làm
Kỳ Nhiên biết mình sai rồi... Yêu thương vụt tắt, nỗi nhớ về anh ngày ngày đều ùa về để hành hạ cậu. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ cậu cũng khóc, cậu nhìn thấy anh đứng ở trong đám lửa vẫy tay chào tạm biệt mình... Những lúc như vậy, họ Kỳ chỉ biết suy nghĩ
- Anh nói em phải sống cho thật tốt? Nhưng mà không có anh em biết phải sống thế nào đây? Người từng ở bên cạnh giờ đi xa rồi. Mạc Khương, đánh mất anh là điều tồi tệ nhất em từng làm, nếu như năm đó đừng cố chấp, thì có phải bây giờ chúng ta đã có kết cục khác hay không?
Quá khứ đau thương, hiện tại không thể sửa sai khiến Kỳ Nhiên một năm qua từ người bình thường trở thành một kẻ mắc bệnh trầm cảm nặng. Cậu trả lại nhẫn cưới cho Chính Huyết, hai người cuối cùng cũng chia tay chia tay. Lễ tang của anh qua đi thì cậu lại tuyên bố không thừa kế công ty nữa mà là ở nhà học nấu ăn.. Mỗi ngày lại nấu một món khác nhau, sau đó bỏ vào hộp giữ nhiệt, dắt chiếc xe đạp ra, chậm chầm đạp về phía ngoại ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-co-ke-ngoc-thuong-em/128378/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.