Cuộc đời đúng là một vở hài kịch, những điều cứ nghĩ trong mơ mới có thể xảy ra, thế mà chỉ trong cái tích tắc của thời gian, mọi thứ lại đâu ra đó. Gọn gàng đến mức chính bản thân tôi còn cảm thấy bất ngờ.
Bông độ này bắt đầu đi học rồi. Trước bận đi làm, bận xoay vần với bộn bề của cuộc sống nên cũng chẳng có nhiều thời gian nhớ em. Giờ ở nhà, rảnh rỗi thành thử cả ngày lúc nào cũng chỉ mong sớm được gặp con.
Chuẩn bị cho Bông đi học mà tôi cứ luyến tiếc mãi, chưa bao giờ muốn xúi nó trốn học ở nhà với mẹ như lúc này. Nhưng vì tương lai của lũ trẻ, tôi đành ngậm ngùi cho bé lên xe để tài xế đưa đi học.
Tiễn con xong, tôi và Linh Lan cùng nhau vào nhà 1 lượt. Cô em chồng này vẫn rất thích liếc xéo chị dâu nhưng được tôi mấy lần giáo dục tư tưởng nên giờ cũng ít hoạt động miệng lưỡi hơn trước.
Đi đến sảnh thì ba chồng gọi tôi:
– Thương! qua đây ba nói chuyện này.
Tôi vì đó mà thay đổi hướng. thời gian trước ba chồng đi công tác nước ngoài nên lúc tôi trở về, ông vẫn chưa có mặt ở nhà. Vài ngày trước, ba mới về thôi. Trong trí nhớ của tôi, ba là người khá ít nói. Nhà này, chỉ có ông là người không rõ cảm xúc với đứa trẻ được nhận nuôi như tôi. Ba của chú không bao giờ khắt khe hay khó chịu với tôi như Linh Lan hay mẹ chồng. Cũng chẳng bao giờ yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484641/chuong-23.html