Một người cứ thế ung dung đưa điện thoại cho tôi. Dường như không quan tâm tôi sẽ làm gì tiếp theo. Bản tính chẳng biết sợ là điều mà tôi ghét nhất ở chồng mình.
– Chú nghĩ tôi không dám à?
– Cứ tự nhiên.
Tôi nhìn vào điện thoại, tay có chút run run. Khi đầu dây bên kia bắt máy,bản thân lại không tự chủ được mà nhấn nút tắt. Tôi chỉ mạnh miệng thôi chứ trong thâm tâm không hề muốn. Dù sao đây cũng là ba của con tôi. Tôi đâu thể nhẫn tâm làm chuyện đó.
– Sao? Không nỡ.
Dù con nhím có yếu đuối đến đâu thì trên vai nó cũng đầy gai nhọn. Tôi cũng vậy, không chịu bị họ nói trúng tim đen nên tôi cố che đậy bằng những câu từ khinh rẻ:
– Tôi không muốn dây dưa với loại như chú. Dù là kiện tụng cũng nhát phải chạm mặt.
Đáp lại tôi, một gã cười khẩy rồi hời hợt nói:
– Thế thì phải tập dần cho quen đi, nếu muốn ly hôn, không chỉ gặp một hai lần là xong đâu. Còn tranh chấp quyền nuôi con nữa, tốn rất nhiều thời gian.
Sau tất cả vẫn có một người muốn giành quyền nuôi con với tôi.
– Chú cảm thấy mình xứng sao?
– Tôi không xứng nên em mới có ý định ôm con bỏ trốn à?
– Ý chú là gì? Tôi còn chưa gặp được con, bỏ trốn như thế nào?
– Tại vì chưa được gặp nhưng nếu được gặp rồi thì sẽ khác đúng chứ.
– Chú nói linh tinh, tôi không hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484608/chuong-41.html