Mắng xong, tôi im lặng lau nước mắt, kẻ kia cũng không nói gì. Cả hai cứ đứng như trời chồng mãi cho đến khi Bông lên tiếng. Có lẽ nó nhìn thấy chú rồi.
– Ba Tùng ơi!
Chú ta nghe vậy thì chạy vào:
– Ừ!
– Em Bông muốn ôm.
Một người đặt con vào lòng rồi hỏi:
– Em Bông hôm nay có mệt không?
Con bé tuổi thân đáp:
– Có ạ, mấy cô làm em Bông đau lắm. Nhưng mà em Bông không khóc, khóc là hư ba Tùng nhỉ.
– Đúng rồi. Mấy cô muốn tốt cho em Bông. Phải chịu đau một tí thì sau mới khỏi bệnh được.
– Vâng, em Bông nhớ rồi.
– Để ba mua cháo cho em Bông nhé. Hôm nay, em Bông muốn ăn cháo gì nào?
– Em Bông muốn ăn cháo mẹ nấu, em Bông nhớ mẹ quá.
Nghe con nói mà tôi không cầm được nước mắt. Con tôi nhớ mẹ, thế mà tên chồng xấu xa đó không cho nó gặp tôi. Con bé bị bệnh rất cần mẹ ở bên chăm sóc. Vậy mà bao lâu nay, mẹ nó lại hoàn toàn không hay biết. Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy oán hận.
Chạy vào trong, tôi nghẹn ngào gọi:
– Bông!
Con bé yếu ớt nhìn ra, trong ánh mắt lập tức hiện lên những tia sáng:
– Mẹ.
Tôi đi đến chỗ con, giành lấy con từ tay chồng. Tôi ôm nó thật chặt:
– Mẹ đây, em Bông nhớ mẹ à?
Bông rơm rớm nước mắt, cái đầu nhỏ gật gật:
– Em Bông nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484606/chuong-42.html