– Chú đang ở đâu?
“ Ở rất gần em.”
Tôi nhìn bên dưới, hai mắt cố tìm lấy một bóng hình nhưng mãi mà không ra:
– Tôi không thấy.
“ Không phải là đến chạm mặt còn nhát sao? Tìm tôi làm gì?”
– Sao chú cứ như ma thế hả?
“ Cái này em cũng biết rồi mà.”
– Mai nhất định tôi sẽ vứt cái điện thoại này vào xó. Không bao giờ dùng nữa.
– Ừ!
Sao kẻ kia cứ thích chọc điên tôi thế nhỉ. Tôi càng tỏ thái độ, kẻ đó lại càng làm ra điệu bộ ung dung. Cứ như thể tôi là một kẻ xốc nổi vậy. Nhưng bình thường tôi đâu thế. Phải chăng bởi vì trong cuộc hôn nhân này, tôi đã đặt quá nhiều tình cảm. Nên khi đứt đoạn, người nuối tiếc là tôi, người quá khích cũng là tôi.
“ Thôi tôi cúp máy đây.”
– Khoan… Thật ra…
Tôi còn chưa kịp nói gì thì một kẻ đã cúp máy.
Ban nãy là tại tôi miệng nhanh hơn não. Bình thường cáu tiết với chồng đã thành thói quen. Nên cứ hễ là họ, tôi lại nghĩ ra mấy câu từ xỉa xói, móc mỉa, chọc tức. Tôi cứ nghĩ mình chỉ nói cho sướng miệng thôi, với cả tôi biết chắc họ sẽ không tin mấy lời nói suông của tôi đâu. Ai ngờ hoàn cảnh và lời nói lại khớp như vậy.
Mặc dù tôi có chủ ý ly hôn nhưng hẳn đây không phải cách tôi nhắm tới. Tôi không muốn đem sự tổn thương của mình làm tổn thương người khác. Với cả cái này còn liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484602/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.