Cảnh tượng ghê rợn này tràn lan trong mắt khiến tôi kinh hồn bạt vía. Phải đến mấy phút sau bản thân mới lấy lại được bình tĩnh mà hét lên:
– Cứu …Cứu…
Rất nhanh từ trên sân thượng đã có người chạy xuống. Họ đưa Diệu Linh vào phòng cấp cứu. Còn tôi thì vẫn đứng như trời chồng ở đó. Một bàn tay từ phía sau vỗ lấy vai tôi:
– Không sao rồi.
Tôi quay người, tay chân run lẩy bẩy:
– Liệu cô ta có làm sao không? Đứa bé sẽ không sao chứ?
Chú ôm lấy tôi vào lòng, tay liên tục vuốt lưng tôi trấn an:
– Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhớ lại lời của Diệu Linh. Não bộ tôi càng trở nên kích động hơn. Cả Bông, cả đứa bé đến giờ tôi mới biết đến sự tồn tại của nó, sẽ chết hết ư? Không! Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi nấc lên, nước mắt theo đó rơi thành những hạt nặng trĩu.
Chú bên cạnh liền ôm lấy tôi. Dỗ dành:
– Không sao đâu. Bình tĩnh đi.
Tôi cũng tựa vào họ, thả lòng người theo cảm xúc.
Phải 15 phút sau, tôi mới có thể tỉnh táo hơn một chút. Chúng tôi đi đến phòng phẫu thuật. Ánh đèn trước phòng lúc sáng lúc tối, hắc hiu như ngọn đèn trước gió. Tôi nín thở cầu nguyện, mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến.
Chẳng biết sau bao lâu thì một vị bác sĩ da trắng bước ra. Bác thông báo:
– Sản phụ đã sinh 1 bé trai, nặng 1,3 kg. Nhưng đứa bé…
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484600/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.