" Được tớ nhớ rồi "
Trong lúc Tư Thần và Lữ Thanh nói chuyện. Diệu Chi mãi lo chạm tay vào vết thương mình gây ra cho anh mà rơi nước mắt. Trong tâm trí Diệu Chi thầm nghĩ..
(" Rõ ràng là không có quan hệ gì hay quen biết? Tại sao mình lại đau lòng khi thấy anh ta bị thương đến như vậy? Rốt cuộc mình đã quên những gì? Anh ấy là chồng mình thật sao? Tại sao lại quên đi những điều quan trọng này chứ Diệu Chi??")
Những dòng suy nghĩ cứ diễn ra trước mắt Diệu Chi như thướt phim ngắn. Tư Thần lay tay cô vài lần mà không được..
" Chi Nhi.. Chi Nhi em làm sao vậy trả lời anh "
Nghe được tiếng gọi, Diệu Chi quay về thực tại trả lời Tư Thần đang nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng ..
" Không sao, vết thương của anh sao rồi. Mau đi xử lý đi kẻo lại bị nặng hơn"
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ không làm tôi chết được. Đây mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi cho mau lại sức "
Tư Thần nói, tay đưa lên xoa đầu cô rồi lấy thuốc và nước đưa đến trước mặt cô..
"Nhưng mà.."
"Không nhưng nhị gì hết, mau uống đi. Ngoan tôi sẽ ở đây canh em, sẽ không ai làm phiền em nghỉ ngơi đâu"
Chần chừ 1 lát, Diệu Chi nhận lấy thuốc và nước trên tay Tư Thần và bắt đầu uống nó. Sau vài phút, Diệu Chi dần dần mơ màng và thiếp đi trong vô thức. Tư Thần nhẹ nhàng đắp chăn lên và bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tong-xin-hay-tha-cho-toi/3446913/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.