Sau khoảng hơn 30 phút sau kể từ lúc vị bác sĩ bước ra khỏi phòng. Tư Thần vẫn ngồi cạnh giường bệnh của Diệu Chi, cầm lấy tay cô chờ cho đến khi tỉnh lại..
Đang cầm tay Diệu Chi thì mắt của Diệu Chi dần dần mở ra, có lúc nháy nháy vì ánh sáng chói mắt làm Diệu Chi chưa quen...
Tư Thần đang cầm tay Diệu Chi nhìn cô mỉm cười thì Diệu Chi rụt rè nhìn Tư Thần rồi rút tay lại khỏi tay Tư Thần đang cầm và nói...
" Anh là ai? Sau anh lại ở đây, tôi làm sao vậy. Aaaa" Diệu Chi chỉ tay vào Tư Thần nói rồi đưa tay lên đụng vào vết thương trên trán la lớn. Thấy vậy nụ cười trên môi
Tư Thần dần tắt, anh tiến đến nói với Diệu Chi..
" Anh là chồng em mà? Em không nhớ ra anh sao Chi Nhi? "
"Chi Nhi là từ mà anh gọi tôi sao? Chỉ có người thân tôi mới được gọi. Anh mau đi ra khỏi đây đi tôi không quen anh" Diệu Chi nói rồi cầm lấy gối quăng về phía Tư Thần mặc kệ dây ống chuyền đến cơ thể đau đớn..
Tư Thần không tin vào mắt mình. Anh vội vàng chạy qua phòng của Lữ Thanh
" Cậu mau qua xem em ấy đi, em ấy tỉnh rồi"
Tư Thần không nói rõ chuyện Diệu Chi không nhận ra anh mà chỉ nói tỉnh để Lữ Thanh qua xem, dù sao ở đây ngoài Lữ Thanh ra thì Tư Thần không tin tưởng bất kì ai..
"Em ấy tỉnh rồi sao?" Ngọc Ly gấp gáp hỏi
" Mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tong-xin-hay-tha-cho-toi/3446912/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.