- Chương 4 -
Lạnh đến thế sao?
***
Ráng chiều rọi chiếu trên bờ biển, mọi thứ dần khôi phục lại sự bình yên lúc đầu.
Vào thời điểm này, tại vùng biển nơi giao thoa giữa đất trời, trên không trung luôn sẽ có những chú hải âu trắng muốt chao lượn, nhặt nhạnh đồ ăn do thiên nhiên ban tặng sau khi thủy triều rút.
Chẳng qua lúc này đây, cũng không có cánh hải âu nào xuất hiện cả, các sinh vật tựa như có linh tính mà đồng loạt tránh xa vùng biển này.
Trên bãi biển rộng lớn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai con người.
Không có bất cứ sinh vật nào quấy rầy, không có những thứ âm thanh ồn ào khác. Chỉ có mặt biển ôn hòa, êm dịu tựa như thiếu nữ thẹn thùng để làm bạn.
Có lẽ hình ảnh ấy sẽ vô cùng lãng mạn, nếu bỏ qua yếu tố một trong hai người phụ nữ không phải nhân loại.
Cái "Hôn môi" này có vẻ hơi đột ngột, nhưng kéo dài thật lâu. Cái chạm là lạnh lẽo, rồi lại ngọt ngào như rượu ấm, làm Thích Văn Khê đang hôn mê nhịn không được đòi lấy nhiều hơn, bởi quả thật cô đang rất lạnh.
Lạnh cực kỳ, còn rất đau nữa.
Thế nhưng, cô bỗng chốc thấy sự đau đớn thuyên giảm hẳn, cảm giác ghê rợn khi bị chất độc ăn mòn tới tận xương cũng dần biến mất. Thích Văn Khê nghĩ, giấc mơ này dù kỳ quái nhưng cũng rất chi ngọt ngào.
Trong mơ, thế mà lại có người sẽ quan tâm, trìu mến cô như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-y-lai/2549588/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.