Ánh trăng liêu nhân, Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt u sầu ngồi trước cửa sổ, chống má nhìn lạc tuyết phất phơ bên ngòai.
Hắn cùng Điệp Vũ thành thân đã một đọan thời gian, nhưng cho tới bây giờ, trừ bỏ khi ngủ có thể ôm Điệp Vũ, còn cái gì đều không có làm a a a a……
Không phải hắn không muốn, mà là nàng quả thực chính là đứa nhỏ chưa thông sự đời. Giống như lúc trước, nàng vẫn thiên chân nghĩ rằng vợ chồng chỉ là cùng ngủ trên một cái giường mà thôi.
Chẳng lẽ người Nam Hạ không dạy phải làm sao nối dõi tông đường sao? Chẳng lẽ người Nam Hạ từ đá sinh ra?
Hắn là nam nhân, loại sự tình này cho dù nàng không hiểu hắn cũng nên hảo hảo “dẫn đường”.
Nhưng là, dù sao cũng phải có khúc nhạc dạo đi? Mỗi lần còn không chờ hắn chuẩn bị tiền diễn, nàng cũng đã hội ngộ cùng chu công.
Nàng một chút cũng không phối hợp, bảo hắn làm sao bắt đầu hành động?
Chẳng lẽ hắn chỉ có thể tự mình ôm những hình ảnh xuân sắc trong đầu để tạo con cháu sao? Chẳng lẽ…
Nhìn Điệp Vũ đang cởi quần áo, Vương Thiếu Khiêm nuốt nuốt nước miếng, cảm giác thân mình nhanh chóng thu nhỏ lại.
Đi tìm một góc tường ngồi họa sao? Phải vậy sao?
“Chẳng lẽ ngươi không ngủ được?” Khuôn mặt Điệp Vũ đột nhiên phóng đại trước mắt, Vương Thiếu Khiêm cả kinh, thiếu chút từ trên ghế té xuống.
“Ngủ…… Lập tức ngủ……” Vương Thiếu Khiêm nhìn dáng người nổi bật của Điệp Vũ, đỏ mặt tía tai, nhanh chóng nhảy lên giường, nằm xuống kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-vuong-gia-vo-tinh-sung/564893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.