Mùa xuân ở Băng thành tới muộn rất nhiều so với Yến kinh.
Chợt ấm lại lạnh, làm cho người ta rối rắm.
Nhưng mà, trong tẩm cung Bắc Bình hầu lúc này, còn có hai người đang quyến luyến trong đêm xuân tiêu ấm áp…
“Trời sáng rồi, ngươi nên lâm triều đi!” Lăng Tử Giai đẩy đẩy Tiết Đàn, chuẩn bị xoay người xuống giường.
Vừa mới ngồi dậy, đã bị một đôi tay rắn chắc hữu lực hoàn trụ, trực tiếp ngã vào vòng ngực rộng lớn kia…
“Chuỵên triều đình đã có Vương Thiếu Khiêm.” Mắt Tiết Đàn còn không thèm mở, ôm giai nhân trong lòng ngọt ngào nói.
Tử Giai muốn tránh thoát, lại không cách nào tránh ra, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tiết Đàn.
“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều…” Tử Giai tựa đầu trên vai Tiết Đàn thở dài, bất đắc dĩ nói.
Tiết Đàn cười cười mở mắt ra, khẽ hôn lên trán y một cái, gợi lên cằm y, ái muội nói: “Đây còn không phải do ngươi mê hoặc quân vương sao?”
Tử Giai đô khởi miệng, giận dỗi cãi lại: “Ta không muốn làm yêu phi, chẳng lẽ ngươi muốn làm một tên hôn quân?”
Tiết Đàn mạnh mẽ xoay người một cái, miệng thiếp thượng bên tai y, ôn nhu nói: “Hôn quân là vì không có người đáng giá tín nhiệm, triều cương mới có thể bị đảo điên. Thế nhưng Thiếu Khiêm sẽ không phản chủ, triều chính giao cho hắn, ta còn lo lắng cái gì?” Tiết Đàn nói xong, hai tay cũng bắt đầu không an phận xâm chiếm toàn thân Lăng Tử Giai…
“Ách a…” Tử Giai phát ra một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-vuong-gia-vo-tinh-sung/564892/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.