Lý Tầm Hoan thở dài: 
- Tôi dạy cô khá nhiều mà cô học cũng khá mau! 
Đẩy nhẹ nàng ra, Lý Tầm Hoan đứng dậy phủi phủi quần áo và quay mặt ra hướng cửa sổ: 
- Thôi, màn kịch bữa nay diễn đã xong rồi, nếu các hạ cảm thấy xem chưa đã thì ngày mai mời đến xem nhé! 
Phía ngoài cửa sổ có tiếng cười khẩy: 
- Các hạ thủ đoạn khá cao minh, mong rằng phi đao của các hạ cũng cao minh như thế! 
Tiếng nói sau nghe văng vẳng xa ngoài mười trượng. 
Lâm Tiên Nhi biến sắc: 
- Du Long Sinh! 
Lý Tầm Hoan điềm nhiên: 
- Cô sợ hắn ghen à? 
Lâm Tiên Nhi bĩu môi, giọng nàng bực tức: 
- Tư cách gì mà ghen? Hứ, không ngờ cái thứ tự xưng thế gia đệ tử mà lại làm một chuyện đê tiện như thế. Thứ đó thì đừng có mong gì tôi bằng lòng tiếp chuyện. 
Lý Tầm Hoan cười: 
- Cô không sợ hắn đòi lại thanh Ngư Trường kiếm à? 
Lâm Tiên Nhi nói: 
- Tôi ném trước mặt hắn còn không dám nhặt nữa là. 
Và nàng bật cười: 
- Tôi đã nói cái thứ người như vậy, có mắng có chửi hắn cũng trơ mặt mo của hắn. Y như giống chó bị chủ đánh vẫn ngoắc đuôi. 
Lý Tầm Hoan nói: 
- Nhưng có một con chó theo sau ngoắt đuôi hính mũi thì cũng thích thú! 
Lâm Tiên Nhi vụt nắm lấy tay Lý Tầm Hoan: 
- Các hạ định đi liền à? Không thể ngồi thêm được nữa sao? 
Lý Tầm Hoan nói: 
- Cô xúi tôi ngồi lại cho chó cắn à? 
Lâm Tiên Nhi mới hừ có một tiếng thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/195390/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.