Mưa càng nặng, gió càng lạnh. 
Mưa xối trên thân trần trùng trục của Tiểu Phi, hắn nghe khoan khoái lạ lùng. 
Bởi vì mưa càng lạnh, hắn càng cảm thấy hắn không phải là hình cây tượng đá. 
Hai năm nay, hình như đây là lần thứ nhất hắn biết cảm giác. 
Hắn cảm nghe thân thể hắn rất nhẹ nhàng, giống như hắn mới vừa trút bỏ ngàn cân đá nặng. 
Hắn vụt dừng đứng lại, hắn nghe trong mưa gió có tiếng réo xa xa: 
- Tiểu Phi... Tiểu Phi... 
Tiếng kêu thật trong nhưng cũng thật nhẹ, giá như chừng hai hôm trước nhất định hắn không làm sao nghe thấy. 
Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại bản năng của sự sống giữa đồng hoang trong con người của hắn đã trở về. 
Chẳng những mắt hắn sáng là tai hắn lại thính vô cùng. 
Bây giờ thì mắt hắn không còn mù, tai hắn không còn điếc nữa. 
Hắn băng nhanh về hướng đó và lên tiếng: 
- Ai? 
Một con người có vóc mình nhỏ thó, có đôi mắt đen, có hai bím tóc thả dài trước ngực, con người đó chạy về hướng hắn: 
- Tôi. 
Tôn Tiểu Bạch đã tìm được hắn. 
Một việc làm mà nàng cả quyết phải làm cho kỳ trước khi trời sáng. 
Nàng chạy thật nhanh, cơ hồ va vào mình Tiểu Phi, nàng vừa thở vừa nói: 
- Có lẽ anh không nhận ra tôi. 
Tiểu Phi ngắt lời nàng: 
- Nhớ, tôi nhớ, hai năm trước, tôi gặp một lần, cô là người nói chuyện có duyên và ưa nói nhưng hai hôm trước đây, tôi gặp lại thì cô chẳng nói một tiếng nào. 
Tôn Tiểu Bạch cười: 
- Đúng là nhớ thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367635/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.