Chương trước
Chương sau
Ầm!
Cánh cửa bị đạp tung.
Một con người lao vào y như mang theo khối lửa.
Lửa giận bốc lên hừng hực.
Tiểu Phi.
Không ai có thể hình dung được sự phẫn nộ của Tiểu Phi trong lúc đó, không ai có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng rực rỡ, hắn đang cười bằng ánh mắt cực kỳ tàn khốc.
Như vậy, rõ ràng hắn đã tính trước nước cờ, hắn tính đúng rằng Tiểu Phi sẽ đến đây.
Tiểu Phi như không còn thấy Thượng Quan Kim Hồng, như không còn thấy Lâm Tiên Nhi đang trần truồng trên tay hắn.
Tiểu Phi bây giờ không còn thấy gì nữa cả, trước mắt chỉ còn là ác mộng.
Toàn thân hắn run lên.
Lâm Tiên Nhi không thèm liếc hắn một cái, nàng lại còn hun nhẹ lên cổ Thượng Quan Kim Hồng và hỏi:
- Đến chỗ ở của anh chẳng lẽ ai cũng không cần gõ cửa cả ư?
Tiểu Phi vụt đập mạnh tay vào cánh cửa.
Cửa sắt.
Gu bàn tay của Tiểu Phi đổ máu, môi hắn xanh rờn.
Tự nhiên là đau lắm nhưng trên đời này, ngay bây giờ không còn cái đau nào bằng lòng đau của hắn, lòng hắn hiện tại đang như người vò xé.
Lâm Tiên Nhi cười hăng hắc:
- À, thì ra hắn điên mà!
Tiểu Phi gầm lên:
- Thì ra ngươi là con đàn bà như thế.
Lâm Tiên Nhi nhướng mắt:
- Ngươi không biết à? Tội không, từ lâu rồi ta vẫn là thế ấy, không hề cải biến, ngươi không tưởng tượng được tại vì ngươi ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.
Nàng cười và nói tiếp:
- Giá như ngươi thông minh một chút thì ngươi không nên đến.
Tiểu Phi nghiến răng:
- Ta đã đến.
Lâm Tiên Nhi rất tự nhiên:
- Ngươi đến thì rồi lại làm sao? Chẳng lẽ ngươi cắn ta? Ta với ngươi có quan hệ gì với nhau mà ngươi định can thiệp vào cuộc sống của ta, ta có làm gì đi nữa, ngươi cũng chỉ lấy mắt ngó thôi.
Mắt của Tiểu Phi trước kia vốn không có nước mắt nhưng bây giờ thì nước mắt đã đóng thành băng.
Mắt hắn bây giờ như hai cục lửa.
Không, hai mắt hắn chợt như xám lại, trông vào chỉ thấy một màu đục ngầu, thứ mắt của Kinh Vô Mạng, thứ mắt cá chết.
Trong khoảng khắc, hắn bỗng biến thành một con người chết.
“Không nên đến, quả thật không nên đến...” Đã biết không nên đến thì đến làm chi?
Tại sao con người luôn luôn cứ làm những chuyện mà đáng lý không nên làm?
Tại làm sao con người lại cứ làm những chuyện tổn thương lấy mình như thế?
Tiểu Phi cũng không biết làm sao mình lại đi ra.
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nhìn theo hắn chứ không nói một tiếng nào.
Trong màn kịch này, hắn đóng vai câm.
Lâm Tiên Nhi thở phào:
- Tôi đã toàn tâm toàn ý đối với anh, bây giờ anh đã tin chưa?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Tin.
Câu nói chỉ vỏn vẹn có một tiếng như một tiếng chưa dứt là hắn đã quăng nàng xuống đất và bỏ đi thẳng ra ngoài.
Đi không hề ngó lại.
Toàn thân Lâm Tiên Nhi hình như tê dại.
Mặt nàng không bi ai, không phẫn nộ mà là sợ sệt.
Nàng cảm thấy khi nàng phát giác rằng nàng không hoàn toàn chế phục được Tiểu Phi, nàng cũng đã sợ sệt như thế, chỉ có điều khi đó, sự sợ sệt không sâu lắm.
Nàng đã tính thật kỹ, nàng đã làm một bài toán thật kỹ, nàng đã thử lại thật kỹ rồi.
Thế mà có sai ở điểm nào?
Không, nàng phải thử lại.
Nàng chầm chậm đứng lên, nàng gom mớ áo quần mà nàng vừa dứt ra khi nãy xếp lại ngay ngắn.
Nàng hành động thật chậm, nàng để cho tâm hồn nàng lắng lại bình thường, nàng để cho thân thể dịu lại bình thường rồi mới trèo lên giường nằm lại.
Nàng nằm thật thoải mái, nàng duỗi thẳng tay chân, nàng khẽ liếc xuống vóc thân ngà ngọc của nàng và nàng lẩm bẩm:
- Không, ta cần phải thử lại cho chính xác.
Nàng khẽ đặt tay lên ngực mình, nàng khẽ vuốt nhẹ, nàng vuốt dài xuống mông, xuống đùi...
Nàng lại mỉm cười tự tin.
Tận cùng của con đường hầm có một khung cửa hình vòng nguyệt.
Tiểu Phi lao mình ra và đầu hắn chạm vào khung cửa.
Khung cửa gãy đi một đoạn và hắn té nhũi ra ngoài.
Hắn té sấp, hắn nằm thật thẳng y như nằm duỗi tay lên giường.
Hắn nằm không động đậy, hắn không bò dậy mà cũng không hề nghĩ đến chuyện bò dậy.
Đầu óc hắn trống không.
Thu đã tàn rồi.
Đất ẩm thấp đã khô rắn lại, mùi đất pha lẫn mùi lá không thành một mùi hăng hắc.
Tiểu Phi nằm úp mặt, hắn cặp từng miếng đất nhai ngấu nghiến.
Những miếng đất khô rắn bể tan trong miệng hắn, trôi qua cổ hắn, lần vào bụng hắn.
Hình như hắn muốn dùng đất để trám đầy cõi lòng trống rỗng của hắn bây giờ.
Thượng Quan Kim Hồng bước tới im lặng nhìn hắn.
Thượng Quan Kim Hồng bước ngang qua mình Tiểu Phi, hắn bước vào gian phòng dành cho Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi, hắn nhặt thanh kiếm của Tiểu Phi và quay nhanh trở ra.
Nhìn Tiểu Phi thêm một lúc nữa, Thượng Quan Kim Hồng phóng nhanh cây kiếm xuống.
Phập!
Thanh kiếm liếm sát da mặt của Tiểu Phi và cắm sâu xuống đất.
Mũi kiếm bén ngót kiếm liếm phớt vào da, một đường máu chảy dài theo lưỡi kiếm, chảy xuống thật sâu.
Giọng của Thượng Quan Kim Hồng nhọn vắt hơn mũi kiếm:
- Kiếm của ngươi đó.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nếu ngươi muốn chết thì rất dễ.
Tiểu Phi nằm im.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nếu bây giờ mà ngươi chết sẽ không có một người nào rơi nước mắt cho ngươi đâu, không một ai thương tiếc ngươi đâu chỉ trong vòng không quá ba ngày, thân của ngươi sẽ như một con chó chết dưới mương chứ không có gì đáng cho người chú ý.
Hắn cười nhạt và tiếp lời:
- Bởi vì một người đàn ông mà chết vì một người đàn bà như thế thì thật không bằng một con chó chết.
Tiểu Phi vụt nhảy dựng lên rút thanh kiếm.
Thượng Quan Kim Hồng chấp tay sau đít đứng nhìn hắn bằng tia mắt lạnh lùng.
Đôi mắt của Tiểu Phi đỏ ngầu, miệng hắn đầy đất cát, trông y như một dã thú không hơn.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Ngươi muốn giết ta phải không? Thế thì tại sao chưa chịu ra tay?
Tay của Tiểu Phi run bần bật, gu bàn tay của hắn gân xanh nổi vòng vòng.
Thượng Quan Kim Hồng nói thật chậm:
- Nếu ngươi muốn đi giết cô ta thì ta không cản trở.
Tiểu Phi quay phắt mình nhưng rồi hắn vụt ngưng, hắn đứng y một chỗ.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt:
- Không lẽ bây giờ luôn cả chuyện giết người, ngươi cũng không đủ cam đảm nữa ư?
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng hơi dịu lại:
- Ta biết bây giờ ngươi sống còn khó khăn hơn chết nhưng nếu bây giờ ngươi chết tức là ngươi chạy trốn, ta lại biết ngươi không bao giờ là con người như thế.
Hắn chầm chậm tiếp lời:
- Huống chi, ngươi đã chấp nhận làm trả ta một việc, ngươi vẫn chưa làm.
Hắn quay người bỏ đi, hắn đi tuy chậm nhưng không hề quay nhìn Tiểu Phi.
Tiểu Phi đứng nhìn đống đất hòa với máu mà hắn vừa ói ra và hắn vụt ngẩng mặt lên bước theo Thượng Quan Kim Hồng, hắn bước thật vững.
Mắt hắn ráo hoánh.
Hắn không bao giờ rơi nước mắt.
Hắn chỉ có thể đổ máu.
Hắn chuẩn bị đổ máu.
Xuyên qua cánh cửa nhỏ là thấy sân rộng.
Những cành dương liễu trong san đang vì gió thu mà than thở, than thở sinh mạng quá ư ngắn ngủi, than thở vì loài người quá ngu xuẩn, đã không biết lợi dụng thời gian ngắn ngủi ấy.
Trong nhà ánh đèn hãy còn chiếu sáng.
Ánh mắt xuyên qua khe cửa hắt vào mặt Thượng Quan Kim Hồng.
Hắn dừng chân quay lại vỗ vào vai Tiểu Phi:
- Hãy thẳng ngực lên mà bước vào trong ấy, đừng để cho thiên hạ ói vào mặt mình.
Tiểu Phi mím môi bước thẳng vào.
Trong nhà có những gì?
Tiểu Phi không cần biết, một con người như sắp chết thì đâu còn biết sợ là gì.
Trong phòng có bảy người.
Bảy người thiếu nữ thật đẹp.
Bảy khuôn mặt ngọc ngẩng lên.
Mười bốn con mắt tập trung vào một mình Tiểu Phi.
Tiểu Phi sững sờ.
Ánh mắt Thượng Quan Kim Hồng chớp lên như cười cợt:
- Ngươi hãy xem, người đẹp trên đời này đau chỉ có một? Phải không nào?
Đam thiếu nữ cười như nắc nẻ, họ ào lại kéo tay Tiểu Phi.
Trong mũi phấn sáp, có pha mùi rượu.
Trong góc phòng chất mấy chiếc rương.
Thượng Quan Kim Hồng mở nắp rương, những ánh nến huy hoàng bỗng tối sầm. Vì ánh sáng trong rương rạng rỡ, ánh sáng của vàng, của kim cương.
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi ngạo nghễ:
- Ngươi hãy nhìn vào trong xem, chỉ cần một rương thôi cũng đủ để mua hàng trăm con tim người đẹp.
Đám thiếu nữ cười hăng hắc:
- Tim của chúng tôi đã thuộc về người này rồi, cần phải mua làm chi nữa?
Thượng Quan Kim Hồng cười:
- Ngươi xem, biết nói năng ngọt ngào cũng đâu phải chi có một mình nàng? Nó là thiên bẩm của con gái mà.
Đam thiếu nữ rập lên:
- Chúng tôi nói toàn những lời thành thật tận đáy lòng.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Thật là giả, giả là thật, cần chi phải xác định thật hay khôn làm gì cho mệt.
Hắn ngó ngay mặt Tiểu Phi và hỏi từng tiếng:
- Bây giờ ngươi còn muốn chết nữa thôi?
Tiểu Phi chụp lấy bầu rượu uống cạn một hơi và bỗng ngửa mặt cười sặc sụa:
- Chết? Kẻ nào ngu như thế?
Thượng Quan Kim Hồng cười:
- Tốt, chỉ cần ngươi sống được thì tất cả những thứ này...
Hắn chỉ tay một vòng qua mặt những người thiếu nữ và ngưng lại chỗ mấy chiếc rương và nói tiếp:
- Tất cả thuộc về ngươi.
Tiểu Phi hai tay ôm choàng lấy một cô gái, hắn dùng cách ôm khá mạnh, gần như hắn muốn siết nàng trong vòng tay của hắn.
Thượng Quan Kim Hồng bước ra ngoài và không quên cài then lại.
Tiếng cười lơi lả từ trong phòng vọng ra không ngớt.
Thượng Quan Kim Hồng chấp tay sau đít đi qua lại trong sân, hồi lâu hắn ngửa mặt lẩm bẩm:
- Ngày mai nhất định rất tốt trời.
Tốt trời, Thượng Quan Kim Hồng rất thích những ngày tốt trời.
Những ngày tốt trời, máu rất mau khô và người chết cũng ít hay rên rỉ.
Trời thật tối.
Ánh nắng xuyên qua lớp bụi mù, trên con đường dài từ Như Vân Khách Sạn một con ngựa phóng như bay.
Bộ áo vàng trên lưng ngựa phần phật theo chiều gió.
Tên kỵ mã hình như không thấy đường dài, không thấy hơi gió xé, bụng hắn bây giờ chỉ có mỗi một việc: đưa Tiểu Phi tới đây, bảo hắn phải giết hai người mặc áo hồng.
Thuộc hạ của Kim Tiền bang khi nghe lệnh của Thượng Quan Kim Hồng trong lòng họ không bao giờ nghĩ đến chuyện nào khác nữa.
Sắc mặc của Long Tiêu Vân y như màu áo trên người hắn, sắc mặt ửng hồng trơn mịn.
Hắn không hề uống rượu.
Quyền lực đễ làm say lòng người, khi có quyền lực trong tay, rượu trở thành lạt lẽo.
Nhất là những người “sắp” có quyền lực thì chất “say” còn đậm đà hơn nữa.
Thượng Quan Kim Hồng tự thân đến đây tiếp hắn, đúng là một chuyện mà hắn cảm thấy hết sức uy phong, vinh dự.
Hắn tức vì không làm sao tập trung toàn thể hào kiệt võ lâm để cho họ thấy ngày vinh quang của hắn.
Người đến dự hội hôm nay hơi ít.
Trong giang hồ, không phải ai cũng thích ăn tiệc vì không có bữa tiệc nào mà không có chuyện phiền hà.
Tân khách đã ngồi vào bàn tiệc.
Tự nhiên là một tiệc lớn, sơn trân hải vị không thiếu một món nào.
Sau ba chén hừng hừng, Long Tiêu Vân nâng chén lên cười nói:
- Đại ca, thịnh tình của đại ca, huynh đệ đến chết cũng không quên được, huynh đệ xin kính đại ca một chén.
Da mặt hắn vốn đã ửng hồng, thêm ba chén rượu vô càng hồng hơn nữa và khi nói câu này, sự hân hoan làm cho rạng rỡ hơn lên.
Thượng Quan Kim Hồng nói giọng lơ là:
- Ta không bao giờ uống rượu.
Long Thiếu Vân đứng phía sau vội rót một chung trà bưng tới cười cười:
- Đã thế, lão bá hãy dùng trà thay rượu.
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng:
- Ta cũng không uống trà.
Long Tiêu Vân hơi lựng khựng nhưng hắn cười được ngay, tự nhiên đó là lối cười mơn trớn.
- Vậy chẳng hay đại ca dùng chi nhỉ?
Thượng Quan Kim Hồng đáp:
- Nước.
Long Tiêu Vân sửng sốt:
- Chỉ uống nước thôi?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nước làm cho lòng sáng suốt, những người chỉ uống nước làm cho nước tâm không bao giờ loạn.
Long Thiếu Vân rót một chén nước bưng lại, hai tay nâng lên:
- Kính xin lão bá dùng nước mát.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta chỉ uống nước khi nào khát, bây giờ không khát.
Long Tiêu Vân xịu mặt.
Long Thiếu Vân vẫn cứ tươi cười:
- Đã thế, tiểu bối xin mạn phép uống thay lão bá?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ngươi rót, ngươi uống.
Long Thiếu Vân bưng chén rượu, chén trà và chén nước uống sạch và chậm rãi nói:
- Người xưa thường hay trích huyết ăn thề, lão bá và gia phụ là người thông đạt, có lẽ không cần hình thức đó nhưng nhang đèn vốn là gốc lễ, chắc không thể thiếu.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Nhang đèn để làm gì?
Long Tiêu Vân nói:
- Để tế cáo thiên địa quỷ thần.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Quỷ thần không tế ta thì tại sao ta lại tế quỷ thần?
Long Thiếu Vân nói:
- Vâng vâng, người anh hùng cái thế như lão bá thì nhất định quỷ thần cũng kính nể.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta không kính nể quỷ thần thì làm gì họ lại kính nể ta?
Long Thiếu Vân đằng hắng mất tiếng rồi lại cười cười:
- Thế thì ý của lão bá...
Thượng Quan Kim Hồng nghiêng mặt:
- Lệnh tôn và ta kết bái hay là ngươi?
Long Thiếu Vân nói:
- Đương nhiên là gia phụ.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Thế thì ngươi hãy đứng lui vào trong kia.
Long Thiếu Vân vòng tay cúi mình:
- Vâng ạ.
Hắn cúi đầu lui vào trong nhưng sắc mặt không hề cải biến.
Trái lại, Long Tiêu Vân da mặt lại tái xanh, hắn gượng cười:
- Trẻ thơ ngu dại, xin đại ca thứ cho.
Thượng Quan Kim Hồng vụt đập bàn:
- Con như thế sao gọi là ngu dại?
Và hắn lại thở dài:
- Chỉ tiếc một điều, hắn lại không phải là con ta.
Long Tiêu Vân ngồi sượng trân, thật hắn không biết nói sao cho phải.
Ngay lúc đó, một gã đại hắn mặc áo vàng xăn xái bước vào cúi đầu và bước lại khom mình nói nhỏ với Thượng Quan Kim Hồng:
- Hồi bẩm Bang chủ, lệnh đã truyền nhưng...
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Nhưng sao?
Tên đại hắn thấp giọng hơn nữa:
- Xem chừng hắn đã say quá.
Thượng Quan Kim Hồng cau mặt:
- Láy nước tạt vào mặt, nếu không tỉnh lấy nước đái tạt vào cho tỉnh.
Tên đại hắn cúi đầu:
- Vâng ạ.
Có lẽ trong lòng hắn phục quá chừng, trên đời trừ cái chết không một ai đầu say cách mấy chỉ cần một gáo nước đái là tỉnh táo ngay.
Long Tiêu Vân không nghe được câu chuyện, hắn buông một câu thăm dò:
- Hình như đại ca có chờ người?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ai xứng đáng cho ta chờ chứ?
Long Tiêu Vân nói:
- Người đã đến đủ rồi, thế sao đại ca...
Thượng Quan Kim Hồng vụt ngắt ngang:
- Bao nhiêu tuổi?
Long Tiêu Vân đáp:
- Huynh đệ năm mươi mốt tuổi.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ông bạn lớn hơn tôi, có phải tôi nên gọi bằng đại ca?
Long Tiêu Vân lật đật đứng lên, cười mơn:
- Tài đức mới hơn chút tuổi khó nhận lớn nhỏ, mong đại ca đừng nói với tiểu đệ.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Đã thế, ta đã là đại ca thì ông bạn phải nghe lời tôi.
Long Tiêu Vân cúi mình:
- Vâng ạ.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Tốt, vậy thì hãy ngồi xuống, mời chư vị bằng hữu một chén đi.
Người có thể ngồi vào tiệc rượu này, tự nhiên thể diện không nhỏ lắm.
Nhưng ngồi tại đây uống rượu thật không khác gì thọ tội.
Thượng Quan Kim Hồng trước sau không hề động đến chiếc đũa, tự nhiên những kẻ khác đều cảm nghe đôi đũa của mình bỗng nặng nề.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Tiệc đã dọn rồi, không ăn cũng phải thanh toán, ta rất ghét những chuyện lãng phí như thế, xin mời chư vị cầm đũa.
Bảy tám đôi đũa lập tức thò ra.
Long Tiêu Vân nói:
- Món cá này thật tươi, xin đại ca hãy dùng một ít.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Lúc đói ta mới ăn, bây giờ không đói.
Và hắn gằn từng tiếng:
- Không đói mà ăn cũng là lãng phí.
Lập tức có nhiều đôi đũa đặt xuống bàn.
Thượng Quan Kim Hồng lướt cặp mắt qua đám thực khách ngồi trơ như những pho tượng trước mâm cỗ đầy. Cặp mắt của hắn chợt dừng lại một hắn tử trung niên.
Hán tử đặt đôi đũa xuống bàn. Miệng y chợt nhoẻn cười một cái, cười có vẻ nửa khinh thị nửa mơn trớn.
Thượng Quan Kim Hồng chỉ hắn tử, lên tiếng hỏi:
- Các hạ tên gì?
- Tại họ họ Tây, thị danh là Môn Ngọc.
Thượng Quan Kim Hồng cười ruồi. Nụ cười của hắn như muốn nụ cười khác. Nhưng trong nụ cười của Thượng Quan Kim Hồng chợt lóe lên sự tàn độc khi hắn mím môi lại.
Cả sảnh đường im phăng phắc. Mọi con mắt đều đổ dồn về Thượng Quan Kim Hồng và Tây Môn Ngọc. Tây Môn Ngọc gương mặt vẫn lạnh tanh, thỉnh thoảng đôi gò má mới hơi giần giật.
Thượng Quan Kim Hồng cất tiếng hỏi:
- Các hạ ăn thấy ngon không?
- Đa tạ Bang chủ, tại hạ ăn rất ngon.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi tiếp:
- Các hạ có ghĩ mình đang nói chuyện với ai không? Và hành ôộng của các hạ có qua được ta không?
- Tại hạ được Bang chủ mời đến để dự là giao kết nên chắc có yến tiệc. Tất nhiên hành động của tại hạ trước tiên là phải ăn.
Thượng Quan Kim Hồng lãnh đạm trả lời:
- Một bán miến gà, một tô bánh canh tôm, hai trứng gà chiên, nhưng miến gà các hạ chỉ húp qua vài muỗng, bánh canh có lẽ hơi dở nên chỉ nhún đũa rồi thôi, hai trứng gà chiên thì chỉ ăn phân nửa với một chút bánh, có phải thế không?
Tây Môn Ngọc cười nhạt:
- Thật không ngờ Bang chủ lại biết rõ từng cử động của tại hạ như thế ấy.
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên:
- Những thứ mà các hạ ăn nếu chưa tiêu thì chắc còn trong bao tử chứ?
Tây Môn Ngọc đáp:
- Tự nhiên.
Thượng Quan Kim Hồng vụt nặng mặt:
- Tốt, mổ thử bao tử ra xem. Coi những thứ ấy có còn hay không?
Tất cả những người có mặt đã biết trước khi mới bắt đầu gài chuyện, ai cũng bết Thượng Quan Kim Hồng muốn gây sự với Tây Môn Ngọc nhưng không một ai ngờ chuyện này lại đến như thế ấy, vì thế câu nói của hắn vừa dứt là tất cả đều tái mặt.
Lệnh của Thượng Quan Kim Hồng vừa ban ra như núi, không bao giờ thay đổi, bất cứ trường hợp nào cũng thi hành đến nơi đến chốn.
Tây Môn Ngọc xám mặt:
- Bang chủ định đùa.
Thượng Quan Kim Hồng không nói thêm một tiếng, ngay lúc đó bốn tên đại hắn áo vàng đã xông ra.
Tây Môn Ngọc đứng lên, thanh kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ.
Tách!
Không ai thấy Thượng Quan Kim Hồng nhấc tay nhưng chiếc đũa trước mặt vụt bay nhưng không ai thấy bay về hướng nào, họ chưa chớp mắt thì chiếc đũa đã ghim đúng vào Kiên Tĩnh huyệt bên phải của Tây Môn Ngọc.
Soảng!
Tiếng thanh kiếm bị rới xuống.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Mang xuống và xem cho thật kỹ đừng để lầm lẫn không nên.
Môi của Tây Môn Ngọc mấp máy nhưng vì sợ điếng nên hắn nói không ra tiếng.
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên đến lạnh lùng:
- Những thứ điểm tâm còn nguyên trong bao tử thì ta sẽ thường mạng cho ngươi, bằng không cái chết của ngươi được coi là chết lãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.