Hai cha con Long Tiêu Vân thoát hẳn ra ngoài, trong lòng họ rất khoan khoái, rất đắc ý. 
Long Tiêu Vân không dằn được, hắn bật cười: 
- Con hãy nhớ, nhược điểm của người khác tức là cơ hội tốt cho mình, người nắm vững cơ hội sẽ không bao giờ thất bại. 
Long Thiếu Vân nói: 
- Nhược điểm của Lý Tầm Hoan bây giờ con hoàn toàn biết rõ. 
Long Tiêu Vân nói: 
- Vì thế cho nên sớm muộn gì rồi hắn cũng sẽ chết về tay mình. 
Hắn chợt nghe có tiếng cười. 
Tiếng cười từ bên hông nhà đối diện. 
Một con người đang đứng dưới hiên miệng ngậm chiếc đùi gà. 
Hai cha con Long Tiêu Vân giật nảy mình: lão Hồ điên. 
Mắt của Hồ Bất Quy dán chặt vào chiếc đùi gà, không thấy hắn nhìn cha con Long Tiêu Vân, hình như hắn thấy chiếc đùi gà quý hơn hai cha con họ. 
Hắn không ngó nhưng hắn nói: 
- Khỏi cần phải chạy nhanh, Lý Tầm Hoan nhất định không đuổi theo đâu bởi vì nếu không thế, hai cha con ngươi làm sao ra cửa. 
Long Tiêu Vân xám mặt. 
Hắn đã hiểu rồi. 
Hắn hiểu tại sao Lý Tầm Hoan suốt mười mấy ngày nhịn đói mà bỗng nhiên còn sức phóng phi đao chính xác. 
Hắn đã biết ai cho Lý Tầm Hoan ăn trong suốt mười mấy ngày nay. 
Nhưng Hồ điên đâu phải người dễ chọc, vì thế nên Long Tiêu Vân lậy đật vòng tay: 
- Trong suốt mười mấy ngày nay để cho các hạ tổn phí chiếu cố cho người bằng hữu của tôi thật có lỗi hết sức. 
Hồ Bất Quy nhún nhún vai: 
- Không có chi, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367617/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.