Tiểu Phi chợt nghe ruột mình cuồn cuộn như nhào lộn, như bị bóp teo. 
Hắn khom mình xuống hạ bàn, ói toàn nước giải. 
Đã hơn một ngày đêm, hắn không có thứ gì vào miệng. 
“Anh phải hứa với tôi là anh sẽ về, tôi sẽ đợi anh ở đây mãi mãi.” Hắn nghe như bên tai hãy còn văng vẳng tiếng nói của người yêu. 
Vì câu nói ấy, bất luận sự tình diễn biến ra sao, hắn cũng phải trở về. 
Nhưng còn Lý Tầm Hoan? 
Lý Tầm Hoan không những là người bằng hữu tốt nhất trong đời của hắn mà là một con người nhân cách vĩ đại nhất có một không hai. 
Hắn có thể đứng nhìn người ta giết Lý Tầm Hoan sao? 
Hắn vụt khom mình ụa khan, hắn ói, nhưng lần này không phải nước giải mà là máu. 
Lý Tầm Hoan vốn không biết mình đang ở tại đâu, hắn cũng không muốn biết mình đang ở tại đâu. 
Hắn cũng không phân biệt là ban ngày hay ban tối. 
Hắn không cựa quậy gì được cả, tất cả những huyệt, từng khớp xương đã bị điểm cả rồi. 
Không có thức ăn cũng không nước uống. 
Hắn bị giam giữ nơi đây đã mười mấy hôm rồi. 
Cho dầu hắn không bị điểm huyệt, sự đói khát cũng làm cho hắn tiêu tan sức lực. 
Kinh Vô Mạng nhìn hắn lạ lùng. 
Hắn nằm co queo một góc tường giống như một cái bong bóng xì hơi. 
Gian nhà thật tối. 
Bóng tối làm mờ khuôn mặt của hắn, không nhận được thần thái của hắn, không nhận rõ tình cảm của hắn phát lộ ra sao. 
Trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367616/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.