Bị một lượt bốn thế hiểm độc, nhất là cái vật sau cùng làm cho mắt Lý Tầm Hoan nổi đom đóm, cho đến khi bình tĩnh lại thì thấy bộ mặt của gã ăn mày. 
Gã ngồi xổm ngang mình, tay hắn chận ngang cổ Lý Tầm Hoan, hắn cười hềnh hệch. 
Hắn là ai? Tại sao hắn lại ám toán mình? 
Hắn đã nhận ra mình từ lúc nào? 
Hắn và Thiết Giáp Kim Cương có quan hệ ra sao? 
Có những câu đáng hỏi nhưng Lý Tầm Hoan vẫn nín thinh. 
Trong tình cảnh như thế này, Lý Tầm Hoan biết hay nhất là làm thinh. 
Gã ăn mày nhíu mắt: 
- Tại sao ngươi không nói? 
Lý Tầm Hoan nhếch môi cười: 
- Nếu các hạ bị người ta đè như thế này thì các hạ làm sao? 
Gã ăn mày nói: 
- Ta sẽ kêu réo thập bát đại tổ tiên của nó ra mà chửi. 
Lý Tầm Hoan nói: 
- Mắt tôi không mù, thế mà không thấy được các hạ là một cao thủ võ lâm, như vậy kẻ đáng chửi là tôi chứ đâu phải các hạ. 
Gã ăn mày lắc đầu cười: 
- Đúng ngươi là con người cổ quái, cổ quái đến mức ta chưa từng thấy bao giờ, nếu ngươi còn nói thêm chắc chắn là ta sẽ đỏ mặt. 
Hắn đứng lên kêu lớn: 
- Con người này là bậc quân tử, là con người tốt, nếu các ngươi không ra thì ta bỏ đấy. 
Cánh cửa sau của một căn nhà mở hé, một tốp người trong đó bước ra. 
Lý Tầm Hoan không ngờ khi thấy đám người này thì hắn như ngủ mơ vừa tỉnh giấc. 
Thì ra, từ đầu đến cuối, họ đã sẵn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367612/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.