Sương đã loãng dần. 
Kinh Vô Mạng vẫn còn đang đứng yên một chỗ, đôi mắt cá chết của hắn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trống. 
Sương đọng trên áo hắn, sương nhỏ từng giọt xuống chân, hắn đứng như tượng đá. 
Hình như hắn không hề hay biết Thượng Quan Kim Hồng từ trong rừng rậm bước ra. 
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn hắn, chầm chậm bước tới trước mặt hắn nói bằng một giọng bình thường: 
- Trời hôm nay có sương, nhất định là một ngày khá tốt. 
Lắng một lúc lâu, Kinh Vô Mạng cũng nói bằng một giọng chậm rãi: 
- Trời hôm nay có sương, nhất định là một ngày khá tốt. 
Chân của Thượng Quan Kim Hồng nhấc lên bước đi đều đều, chân của Kinh Vô Mạng cũng nhấc lên bước chồng thật đúng lên dấu chân của hắn. 
Con đường phố nhỏ nhưng thật là rộn rịp, giống in như ngả Thiên Kiều của đô thị Bắc Bình. 
Nơi này thật đủ thứ vui chơi và buôn bán, cũng thật là tấp nập, bây giờ chưa phải là buổi chiều nhưng những sạp hai bên đường là bày ra đều đủ, những sòng đỏ đen, những món vật dụng, những hàng ăn đủ thứ, mùi thơm của thức ăn pha lẫn tiếng nói tiếng cười huyên náo. 
Đến nơi này, đôi mắt Linh Linh hoa lên, nàng chưa gặp một cảnh nào thích thú hơn thế nữa. 
Nàng nhìn sững từ vật này sang vật nọ, đôi mắt nàng lóe ngời, đúng là một cô bé mới ra đời. 
Thấy Lý Tầm Hoan tay cầm gói kẹo, Linh Linh bỗng bật cười. 
Nàng vừa ăn kẹo vừa níu tay Lý Tầm Hoan chỉ vào hàng ngọc thạch. 
Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367611/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.