Gió bên ngoài cứ rít lên từng chập, trong ngôi “Tửu điếm” tuy người ấm áp, tuy không đến lạnh, nhưng có nhiều kẻ đã hơi run. 
Có nhiều người ngồi không muốn yên, họ nhổm qua nhổm lại mặc dầu không có con rệp nào dưới ghế. 
Có nhiều người trong bụng muốn lõng ra dông tuốt cho yên chuyện nhưng khổ nỗi trên mặt họ đã lỡ sơn quá nhiều “sĩ diện” bây giờ thì tiếc, mà để y như thế thì rung. 
Hồ Phi, người trên mặt có nhiều lông trắng vụt đứng lên bước lại bàn của anh em họ Hàn và khẽ vòng tay: 
- Uy danh của “Nam Dương song hổ” từ lâu đã làm cho bọn tại hạ ngưỡng mộ. 
“Đại Hổ” Hàn Ban lật đật đáp lễ: 
- Không dám. 
“Nhị Hổ” Hàn Minh cũng nói theo luôn: 
- Huynh muội của Hồ đại hiệp và Hồ cô nương khinh công song tuyệt, chính anh em chúng tôi muốn được hân hạnh diện kiến lâu rồi, nhưng hiềm vì chưa được duyên may. 
Hồ Phi lại vòng tay: 
- Hàn nhị hiệp quá khen cho. 
Bên kia bàn, “Thủy Xà” Hồ Mỵ cũng vội khép nép “uốn mình” thi lễ. 
Hồ Phi nói tiếp: 
- Nếu nhị vị không trách đệ là mạo muội thì dám xin thỉnh sang bàn để cùng chung chén cho vui. Không biết nhị vị đại hiệp có hoan hỉ chăng? 
Hàn Ban tươi cười: 
- Anh em chúng tôi rất mong được như thế ấy. 
Thế là hai tốp người đã nhập lại một bàn. Có lẽ đôi bên cùng đã nhận được một thực trạng. 
Hai phe phái tuy đều găng nhau, nhưng khi họ cùng lâm đại địch, thì phương cách hay nhất là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tinh-kiem-khach-vo-tinh-kiem/1367596/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.