Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu nhìn trần nhà, tuy rằng Phương Nhược Thần hiện đang suy yếu, nhưng lực cánh tay lại rất lớn, thiếu chút nữa đã siết anh đến không thở nổi.
Thân thể người Thanh niên trẻ tuổi ôm anh run lên nhè nhẹ. Không biết vì sao, Lăng Thịnh Duệ nghĩ cậu không đáng ghét như vậy, khi nhìn lại chiếc bánh ga-to, nội tâm anh loáng thoáng hiểu được tại sao Phương Nhược Thần cứ dây dưa mãi với anh không chịu buông tha, giống như Chu Tường vậy.
Đó là vì thích.
Phương Nhược Thần thích anh…
Nếu như là bình thường, Lăng Thịnh Duệ nhất định sẽ vì cái suy nghĩ điên rồ của mình mà cảm thấy buồn cười, nhưng mà bây giờ, cơ bản thì anh đã chắc rằng người thanh niên này thật sự thích anh.
(Kaze: vậy chịu đi … -_-)
Ký ức lui về, Lăng Thịnh Duệ nhớ lại lời tuyên bố của cậu trước khi bị tai nạn xe.
Anh tưởng đó chỉ là trò đùa của cậu, nhưng khi liên kết với những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay, thì tất cả đều có thể giải thích được.
Nhưng mà, sao có thể được?
Anh và Chu Dực đã định cả đời với nhau, thì không còn khả năng có thể có quan hệ với người khác được nữa.
(Kaze: có…. Tác giả đã gắn mác NP, thì chuyện gì cũng có thể:v)
Vỗ vỗ vai Phương Nhược Thần, anh hạ gọng nói: “ Phương Nhược Thần, được rồi, cậu buông ra đi.”
Phương Nhược Thần nhắm mắt lại, đắm chìm trong mùi hương phát ra từ người anh: “ Làm sao lại được rồi, có lâu hơn đi chăng nữa cũng không đủ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488915/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.