Buổi chiều ngày thứ hai, Lăng Thịnh Duệ tâm tình thấp thỏm tới nhà họ Phương.
Cũng gần hai năm rồi anh không quay lại đây, đứng trước cửa lớn, anh mới phát hiện mọi ký ức về nơi này không hề mất đi một chút nào, giống như đang trở lại khoảng thời gian anh còn làm người hầu ở nơi này.
Cửa lớn mở ra, anh đi theo người hầu vào phòng khách, ngoại dự liệu của anh là, trong phòng khách ngoại trừ Phương Nhược Thần, Phương Vân Dật và một số người hầu thì hoàn toàn không còn người nào khác.
Vốn anh tưởng rằng khách hôm nay chắc chắn sẽ rất đông, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh không muốn đi, anh ghét nơi có nhiều người.
Phản ứng đầu tiên của anh là – mình bị lừa, Phương Vân Dật cười đứng dậy nói: “Rốt cuộc cũng tới, chúng tôi chờ anh lâu rồi.”
Lăng Thịnh Duệ vốn đang xoay người chuẩn bị bỏ đi đành phải vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Anh quay người lại, cười gượng: “Sao thế, tiệc sinh nhật mà sao… yên ắng quá vậy?”
Phương Vân Dật mỉm cười: “ Bởi vì chỉ mời duy nhất một mình anh thôi.”
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Phương Nhược Thần, Phương Nhược Thần đang ngồi trên sô pha, không nói gì, nhưng ánh mắt từ đầu đến giờ vẫn gắt gao bám chặt lấy anh, một thời gian dài tịnh dưỡng, khiến cơ thể gầy gò của cậu tốt lên không ít, nhưng vẫn có vẻ yếu ớt tái nhợt, nhưng dường như có đầy đủ chất dinh dưỡng, nên cả người cậu trông tràn đầy sức sống hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488914/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.