Rút lại tay, Phương Vân Dật nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Thịnh Duệ đã hôn mê, nụ cười băng giá của cậu dần dần nhuộm lên sắc ấm.
“Như thế này, anh sẽ chẳng còn nơi nào chạy thoát nữa.” Phương Vân Dật dịu dàng hôn một cái lên trán Lăng Thịnh Duệ, môi kề sát bên tai hắn nói.
Giọng của cậu rất nhẹ, cậu biết Lăng Thịnh Duệ lúc này không thể nào nghe được lời cậu nói, nhưng cánh cửa trái tim cậu vẫn là lần đầu tiên vì người mà rộng mở, nhưng đối phương lại tuyệt không hề lý giải được tâm cậu, đối với cậu, ngoại trừ sự chán ghét thì e rằng cũng là sợ hãi, về điểm này, rất khiến Phương Vân Dật có loại cảm giác thất bại.
Đối với vật gì mình mong muốn, Phương Vân Dật luôn luôn bất chấp tất cả, nghĩ bằng mọi cách để đoạt được, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua Lăng Thịnh Duệ, cứ cho rằng anh ta hận cậu đến thấu xương, nhưng cũng tốt hơn so với việc không có cảm giác gì với mình, đây chính là ham muốn cướp đoạt cùng dục vọng muốn chiếm hữu sản sinh, tuy rằng cực đoan, nhưng lại vô cùng chân thực.
Phương Vân Dật thích chính mình như vậy.
“Cái đó, Tiểu Dật, chúng ta đi đâu chơi đây? Về bar tiếp hay là… tới SM hội?” Thiếu niên tóc đen nhìn thấy Phương Vân Dật ôm Lăng Thịnh Duệ không buông, nội tâm bắt đầu có chút thấp thỏm.
Phương Vân Dật xoay đầu: “Các cậu đi trước đi.”
Thiếu niên tóc đen có hơi chưa hoàn hồn: “A? Vậy anh ta…” Ngón tay của thiếu niên chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488825/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.