Thiếu niên bước đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, từ tốn ngồi xổm xuống.
Trong phạm vi tầm nhìn của Lăng Thịnh Duệ, chỉ gói gọn được hình ảnh đôi chân dài thẳng tắp, cùng chiếc quần tây dài trắng tinh khiết đến chói mắt.
“Ha ha ha.”
Bỗng nhiên tiếng cười băng lãnh dày đặc vang lên, một bàn tay thon dài trắng muốt nắm chặt lấy cằm hắn.
Lăng Thịnh Duệ bị ép phải ngẩng đầu.
Người ngồi trước mặt hắn, chính là cậu ta – Phương Vân Dật.
“Xem ra anh cũng lớn gan lắm, còn dám chạy trốn cơ đấy.” Ngữ khí của Phương Vân Dật mang theo tiếu ý, nhưng ánh mắt lại vô cùng giá lạnh.
Sau lưng Lăng Thịnh Duệ truyền đến một cơn sởn tóc gáy.
Thật là một tia nhìn đáng sợ…
Bàn tay kìm giữ cằm hắn ngày càng siết chặt, điều này cho thấy lực ngón tay của Phương Vân Dật quả thật lớn đến kinh người.
Dưới cằm bị nắm đến đau điếng, Lăng Thịnh Duệ vô thức nghiêng đầu sang một bên, ý muốn thoát khỏi Phương Vân Dật.
Phương Vân Dật nâng mạnh cánh tay, bức ép hắn phải ngẩng đầu cao hơn nữa, ngăn cản động tác muốn trốn chạy của hắn.
“Hừm, xem ra đây là lúc phải hảo hảo giáo huấn anh một phen rồi.” Phương Vân Dật giương lên một tia cười mềm nhẹ, giọng nói vô cùng nhu hòa.
Hắn bỗng dưng cảm thấy rợn người.
Phương Vân Dật nâng lên mi mắt, nhìn về phía sau lưng hắn.
Lăng Thịnh Duệ dại cả người ra trong khoảnh khắc ấy.
Từ góc độ này mà quan sát, hắn phát hiện chiếc cằm của Phương Vân Dật được vẽ nên bởi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488824/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.