Khỏi bệnh, luyện linh dưỡng thuật hơn nửa tháng, Từ Trường Thanh rốt cục đem linh khí trước đó dùng hết bổ sung trở về, linh khí trong đan điền đã từ dạng sương ngưng kết thành một đám giọt nước, theo bản viết tay ghi lại, dạng giọt nước là dưỡng linh thuật giai đoạn thứ ba, luyện thành cần hai đến ba năm , nhưng hắn hiển nhiên bệnh nặng một hồi lại luyện thành, không khỏi có chút kinh hỉ.
Nửa tháng sau, Từ Trường Thanh từ trong tay quản gia Chiến phủ lão nhận được thư của Vân di, sau đó vội vã trở lại thư phòng mở ra, tỉ mỉ đọc từ đầu đến cuối, xem xong rốt cục thở ra một hơi, tảng đá lớn treo trong lòng mới hạ xuống.
Vân di trong thư nói, nàng hiện tại hết thảy đều mạnh khỏe, cũng tìm được thần y, thần y y thuật rất cao, uống hai lần thuốc , thân thể đã không còn trở ngại, chỉ là phải ở nơi đó ở một đoạn thời gian an thai, dặn hắn chớ lo lắng, mỗi ngày phải chăm chỉ hoàn thành việc học chỗ phu tử, không được ham chơi hoang phế vân vân.
Câu nói mặc dù thực nghiêm túc, nhưng giữa những hàng chữ lộ ra quan tâm và không yên lòng đều cực kì rõ ràng, Từ Trường Thanh nhìn cảm thấy không khỏi ấm áp, hắn vẫn lo lắng Vân di đi vội vàng, sợ là có gì biến cố, nay biết được hết thảy đều bình an vô sự, mới tính an tâm xuống .
Đem tín nhìn lại hai lần , xác nhận là bút tích của Vân di, mới cắt giấy , sau đó viết thư hồi âm, trong thư đem tiến độ việc học nhất nhất báo cho nàng biết, hơn nữa muốn a di không cần lo lắng cho mình, hảo hảo dưỡng thai……
Nghĩ đến gì đó, lại điền một câu, nếu như có thể, hy vọng viết nhiều thư trở về báo bình an.
Viết xong đợi nét mực khô, để vào trong phong thư, sau đó về phía sau viện tìm quản gia, đem thư giao vào tay quản gia, trước đó quản gia đưa thư cho hắn, nói qua với hắn, thư hồi âm chỉ cần viết xong giao cho hắn, hắn sẽ để người nghĩ biện pháp đưa đến tay Vưu phu nhân.
Thấy quản gia nhận, Từ Trường Thanh cảm kích nói cảm ơn .
Chiến Vô Dã tuy rằng ngang ngược , nhưng hạ nhân trong phủ không tệ, tựa như lão quản gia, đối với người luôn cung kính ôn hòa, ngày thường một ít thức ăn quần áo trong viện của hắn sử dụng đều là quản gia phái người chuẩn bị, cũng không cắt xén giảm bớt chi phí, không khỏi nghĩ đến khi mình còn ở Từ gia , sắc mặt chanh chua của quản gia , hôm nay phòng a di thiếu gia nào được sủng ái liền ra vẻ đáng thương, ngày mai không được sủng thì lỗ mũi hướng lên trời, nếu so với quản gia và hạ nhân Chiến phủ, cơ hồ là trên trời dưới đất.
Kỳ thật, Từ Trường Thanh không biết , hạ nhân tướng quân phủ sở dĩ đối với hắn không lên mặt, một là Từ Trường Thanh không chủ động sai khiến bọn họ làm việc, vẫn rất bề bộn, tan học trở về cũng chỉ ở trong phòng viết chữ đọc sách, thường tiếp xúc chỉ là đầu bếp nữ mà thôi, cho dù đầu bếp nữ, cũng không ở trước mặt nàng ra vẻ chủ tử , cho dù không thích đồ ăn, cũng sẽ ăn sạch sẽ.
Hai là, a di hắn hiện tại là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ, hơn nữa nay có bầu càng là bất đồng , tự nhiên không thể dễ dàng đắc tội cháu của nàng , bất quá hai điểm này nói đến cùng vẫn là tiếp theo.
Chính yếu là, hắn trước khi vào phủ , trong phủ mỗ chủ tử đã chính mồm cảnh cáo bọn họ, nếu ai dám cắt xén chậm trễ hắn, nếu để hắn biết, lập tức ba mươi côn bổng đánh ra khỏi phủ, trong Chiến phủ côn bổng thô, bọn hạ nhân đều biết, cho nên không người dám phạm.
Hơn nữa một thời gian sau, bọn họ đều phát hiện, đầu bếp nữ tốt nhất của lão tướng tướng quân phân cho Từ thiếu gia, thiếu tướng quân mỗi lần săn đến thứ tốt đều sẽ để người đưa lên một phần cho Từ thiếu gia, ngày thường các loại thịt thú mới mẻ, rau dưa hoa quả gì cũng không thiếu, ngay cả hôm nay Hoàng Thượng thưởng cho Chiến lão tướng quân và thiếu tướng quân hai chùm nho hương mật Tử la lan Tây Vực tiến cống đến, mới vừa cầm thiếu tướng quân liền để người đưa tới một chùm cho Từ thiếu gia.
Phải biết hiện tại là mùa đông, không có nho, mà vào tiến cống đến tổng cộng mới chỉ có mười chùm, mà Tử la lan hương mật nghe nói là nho cực phẩm, người thường rất ít có thể thấy được, bởi vì nó đối với điều kiện khí hậu dị thường mẫn cảm, gieo trồng cực kì khó khăn, cho nên ở Tây Vực cũng rất ít ỏi .
Hoàng Thượng Thái Hậu, hoàng hậu mà chỉ mỗi người phân được một chùm, thưởng cho tướng quân phủ hai chùm đã là nhiều, đây là mặt mũi bao nhiêu lớn, mà chủ tử lại cho Từ thiếu gia một chùm, đây lại là mặt mũi bao nhiêu lớn? hơn nữa Từ thiếu gia trên người mặc một kiện áo lông cừu lớn thiếu tướng quân đưa ……
Hạ nhân cũng không phải ngốc tử, Từ thiếu gia địa vị thế nào, ít ngôn mà dụ, dù lại cho vài cái đảm cũng không dám đắc tội, mà lão quản gia càng là tinh anh , không chỉ không để Từ Trường Thanh xem sắc mặt, thậm chí tận tâm kì hảo, đồ đưa đến sân Từ Trường Thanh không chỗ nào không phải hắn tinh khiêu tế tuyển, hơn nữa chọn đến độ là hoa quả tốt nhất trong phủ , cùng bộ phận thịt tràng tốt nhất.
Từ Trường Thanh nhìn một chùm nho dài tiểu tư đưa tới trên bàn, không khỏi ngắm nghía nửa ngày, người nhà bình thường vật như vậy tuyệt đối ăn không được, có thể ăn được chỉ là chút trái cây sơn dã, hoặc trái cây sấy khô, thật sự chua răng, kẻ nhà có tiền hoặc có thể mua được được nhưng là số rất ít, ở Từ gia mặc dù có, cũng không tới phiên hắn .
Hơn nữa bây giờ còn là mùa đông, hoa quả thiếu thốn, cho nên khó có thể nhìn thấy trái cây no tròn thủy nhuận như vậy, nhìn không chỉ có thích mắt, trong miệng còn chảy nước miếng.
Chùm này hiển nhiên là thượng phẩm, tự thân còn hơi mang theo chút linh khí, bộ dạng không nhỏ giống nho dại , mà từng quả từng quả lớn như mắt bò , vỏ tím hồng , ngắt một qua lột vỏ ra, bên trong thịt quả trong suốt , còn mang theo nồng đậm mùi hoa Tử la lan.
Cắn trong miệng nước trái cây bắn toé, sau đó miệng đầy hương vị ngọt ngào, mùi mê người, ăn xong một quả còn muốn ăn một quả nữa, bất tri bất giác Từ Trường Thanh không ngờ ăn hơn phân nửa có thừa.
Miễn cưỡng dừng lại , kẽ răng còn giữ hương vị Tử la lan, dùng một câu nói, chính là, thật sự là ăn quá ngon .
Từ Trường Thanh đem một nửa còn lại nhất nhất tháo xuống, sau đó lấy vào núi nhỏ cho Tử Tử, Tử Tử thấy, lập tức cao hứng phấn chấn tìm bát ngọc tiếp nhận, đặt ở trên bàn , nêm hai quá , cũng là vẻ mặt tham ăn ướt át .
Rất nhanh ăn xong rồi, sau đó đem phun ra mầm móng ở trong tay đùa nghịch trong chốc lát, liền hỏi xin Từ Trường Thanh lục dịch, Từ Trường Thanh đã sớm đã có tâm tư trồng nho, vì thế đem hạt nho trước đó phun ra mang vào, cùng hạt trong tay Tử Tử bỏ vào trong bát, dùng nước pha lục dịch , ngâm .
Tử tử nhìn nửa ngày, cao hứng nói, có thể sống hơn mười hạt, tài hạ đợi hơn mười ngày sau có thể ăn rất nhiều nho lớn, Từ Trường Thanh không khỏi cảm thấy vui vẻ, không khỏi nghĩ, nho này ăn vào ngon như vậy, nếu nhưỡng thành rượu, chẳng phải trở thành rượu cực phẩm ?
Buổi sáng, Từ Trường Thanh sớm đứng lên, sau đó rửa sạch mặt và tay, búi tóc, chuẩn bị đến tiền thính ăn cơm, bởi vì hôm nay phải đi học đường lên lớp.
Đợi ăn xong cơm xuất môn , lại phát hiện Chiến Vô Dã mặc một thân áo lông cừu đen, đang đứng ở bên ngoài chờ hắn, cước bộ không khỏi bị kiềm hãm, mà Chiến Vô Dã thấy hắn chỉ xuyên một kiện thanh bào, bên ngoài khoác miên bối tử, không khỏi sắc mặt phát lạnh, nhìn về phía tiểu tư phía sau phân phó :“Đi đem kiện áo lông cừu trắng của Từ thiếu gia mang tới.” Tiểu tư đầu cũng không dám nâng, lập tức thưa vâng, sau đó một đường chạy vào phủ.
Từ Trường Thanh vốn không thích khoe khoang, áo lông cừu trắng mặc dù tốt, nhưng rất quý giá , hơn nữa lên lớp cũng sợ mặc dơ, ai ngờ Chiến Vô Dã nhưng lại khiến hắn mặc không thể, không khỏi cảm thấy có chút bất mãn.
Chiến Vô Dã thấy Từ Trường Thanh đầu xoay hướng một bên, cũng cách hắn thật xa, mang theo túi sách đứng ở cửa, nhất thời hạ sắc mặt, đến gần nói:“Hôm nay gió lạnh đến xương, thời tiết lạnh như thế, sao có thể chỉ mặc miên phục ? nếu như bị gió thổi, sinh bệnh làm sao được ?”
Từ Trường Thanh nghe xong, cảm thấy nhất thời có chút khác thường, liếc liếc hắn một cái.
Đời trước đời này trừ bỏ Vân di , còn chưa từng có người quan tâm hắn như vậy, hơi có chút không quen, lập tức nghĩ đến hắn nói qua khi Vân di rời đi từng nhắc nhở hắn chăm sóc cho mình, cũng đã đem vài phần khác thường kia vứt bỏ sau đầu .
Kỳ thật hắn cũng không phải không biết tốt xấu, được người quan tâm vẫn hơn bị người răn dạy, giải thích nói:“Áo lông cừu rất quý giá, mặc đi thư viện sợ dơ .”
Chiến Vô Dã nghe xong, không biết sao sắc mặt đột nhiên tốt lắm, nhìn Từ Trường Thanh cúi đầu đuôi mắt đang đánh giá áo lông cừu đen trên người hắn , trên đầu tóc đen vẫn giống dĩ vãng búi chỉnh tề, chỗ cổ áo hơi lộ ra một chút cổ, trắng nõn, khiến hắn không khỏi nhớ tới vòng eo mềm mại kia, trong miệng ôn hòa nói:“Bẩn thì vứt đi , nếu ngươi thích , lại làm thêm vài món cho ngươi ……”
Từ Trường Thanh đang đánh giá áo lông cừu đen trên người hắn , rõ ràng là thực lông cừu mềm mại, nhưng không biết sao mặc ở trên người Chiến Vô Dã, lại có khí phách như vậy.
Nghe tới hắn nói muốn làm thêm vài món cho hắn, không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu liếc hắn một cái, thầm nghĩ Chiến Vô Dã thật đúng là hào phóng, rõ ràng tiểu tư nói qua áo lông cừu chỉ tính phí thủ công đã là hơn một trăm lượng, mao sắc càng khó có được, sao còn có thể bỏ được như vậy, bất quá, hắn cũng sẽ không ngốc đem câu này nói ra .
Lúc này tiểu tư đã một đường đem áo lông cừu trắng lấy tới, Chiến Vô Dã tùy tay tiếp nhận, sau đó mở ra, tiểu tư thấy thế cực kỳ thông minh tiếp nhận túi sách trong tay Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh rơi vào đường cùng đành phải cởi miên bối tử, vừa cởi, Chiến Vô Dã lập tức dùng áo lông cừu bao lấy hắn.
Lông ở cổ áo ôn nhu cọ vào mặt, Từ Trường Thanh nhịn không được nâng tay khẽ vuốt , trong lúc đó đột nhiên nghĩ tới lông trên người ngân sói, bất quá lông sói mặc dù tốt, lại rất cứng rắn, nghĩ đến cảm giác ngứa ngáy ngân sói mỗi khi lấy cái đuôi cọ tay hắn , không khỏi cười cười.
Chiến Vô Dã sửa sang lại cho hắn, nhìn thấy hắn tươi cười, cảm thấy nhất thời như đông tuyết hòa tan , tâm tình siêu tốt, thuận tay kéo tay hắn qua, phối hợp với cước bộ của Từ Trường Thanh đi đến học đường.
Thẳng đến Thanh Tùng thư viện mới buông ra, chẳng biết dọc đường đi Từ Trường Thanh tránh không biết bao nhiêu lần, vô luận hắn mặt như hàn sương thấp xích thế nào, Chiến Vô Dã làm sao cũng không buông tay, vốn hai người mặc một đen một trắng đã cực chọc người chú mục, tay lại nắm cùng một chỗ, như vậy còn ra thể thống gì ?
Chiến Vô Dã cố chấp đưa Từ Trường Thanh đến cửa thư viện mới rời đi, cách thật xa còn nghe được Chiến Vô Dã phân phó với tiểu tư giữa trưa cho hắn mang chút đồ có chất, đơn giản là một ít thịt dê, thịt trư, thịt cá linh tinh, cư nhiên còn có thịt chó ……
Từ Trường Thanh nghe lông mi dựng thẳng , bất quá sắc mặt so với vừa rồi dễ nhìn không ít, cho dù đều là chút đồ ăn hắn không thích, nhưng cảm giác được người quan tâm thật sự là rất tốt.
Từ khi Vân di đi rồi, hắn tựa hồ lại thành một người dư thừa, loại quan tâm này cũng thành xa xỉ.
Nhưng lúc hắn bệnh , Chiến Vô Dã mỗi ngày mấy lượt tới thăm, đúng hạn để người ngao thuốc, tặng đồ cũng cực kì tận tâm, tuy rằng Từ Trường Thanh vẫn đối với hắn nói lời lạnh nhạt, nhưng cũng không giận.
Tuy rằng thế còn không thể triệt tiêu hắn từng từng uy hiếp mình , nhưng bất mãn trong lòng rốt cuộc vẫn tiêu tán chút.
Hắn không phải trời sinh tâm địa lạnh lùng, tương phản, hắn không muốn thiếu người, cũng cực quý trọng người khác đối tốt với hắn, thế giới này người nguyện ý đối tốt với hắn thật sự quá ít, cho nên hắn tuy rằng trên mặt lạnh nhạt, nhưng kỳ thật trong lòng lại nhất nhất đều nhớ kỹ .
Cứ việc hắn trong lòng biết, Chiến Vô Dã là xem mặt mũi của Vân di mới bằng lòng đối với hắn quan tâm một hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]