Thấy Từ Trường Thanh có vẻ đau xót, Chiến Vô Dã vội vàng lao qua, đẩy tay Từ Trường Thanh ra, xốc trung y lên, chỉ thấy bên hông một mảnh nhẵn nhụi như ngọc, nơi vừa bị đụng vào kia, màu đỏ phá lệ rõ ràng, lúc này còn nhìn không ra, chỉ sợ một hồi sẽ hiện ra vết bầm, cũng không cố kị Từ Trường Thanh phản đối, trực lật hắn qua người, lấy tay xoa eo cho hắn.
Từ Trường Thanh thấy hắn đột nhiên kéo áo đã kinh hãi, vội vàng muốn dùng tay ngăn trở, còn chưa chờ hắn đưa tay, lại bị Chiến Vô Dã lật người ôm đến, đầu choáng não trướng bị bắt quỳ ở trên giường, tư thế này …… Nhất thời có chút tức giận, nhịn không được muốn đứng dậy chất vấn, lại bị bàn tay Chiến Vô Dã ấn chặt, quay người không được, tiếp đó liền cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, trung y bị Chiến Vô Dã xốc mở ra……
Hắn muốn làm gì ? Từ Trường Thanh nhất thời sắc mặt biến hóa, có chút kinh nghi, còn chưa đợi mở miệng chất vấn, tiết khố lại bị kéo xuống một chút, Từ Trường Thanh không khỏi giãy dụa đứng lên, nhưng bệnh nặng mới khỏi, khí lực không đủ, hành động giống như mèo cào vô dụng, lớn tiếng chất vấn:“Làm gì…… Ngươi…… Đường đường một…… Sao có thể…… A !”
Nói còn chưa nói đầy đủ, liền đau đến cả người run lên, nhịn không được kêu lên, làn da trên người Từ Trường Thanh vốn non mịn, lúc này bị bàn tay thô lệ của Chiến Vô Dã chà xát sinh đau, hơn nữa nơi vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-ngui-tuong-vi/3237308/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.