Hứa Biên tựa hồ mừng đến ấp a ấp úng, hỏi lại Mạch Quai một lần nữa muốn chính xác hơn.
- Cháu... cháu là nói thật?
- Dạ vâng. Bất quá hiện tại anh ta vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ đang kiểm tra.
- Hảo hảo, cảm ơn cháu.
Tắt máy, Hứa Biên liền khẩn trương quay sang nắm lấy bả vai nhỏ gầy của Hứa Tinh, hớn hở nói.
- Tiểu Tinh, Gia Trình.. hắn đã tai qua nạn khỏi, hiện tại đã hảo.
- Thật... kia là thật? - Hứa Tinh tựa hồ không thể tin vào tai mình.
- Phải. Mau, chúng ta phải đến đó ngay! - Anh gật đầu lia lịa, rồi nắm lấy tay thiếu niên kéo đi.
- Cảm ơn Cha. Chúng con xin phép. - Trước khi đi Hứa Tinh còn không quên cúi đầu cảm ơn Cha xứ.
- Hai con đi cẩn thận.
Rất nhanh sau đó, Hứa Biên và Hứa Tinh đều có mặt ở bệnh viện, thiếu niên kia cư nhiên chưa nói hai lời đã chạy thẳng vào phòng bệnh.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Gia Trình đang an tĩnh nằm trên giường, xung quanh với bao nhiêu là thiết bị máy móc, đặc biệt là ống thở chiếm hết gương mặt anh tuấn của hắn kia, Hứa Tinh không nhịn được mà che miệng nức nở, chậm rãi tiến tới gần hắn.
- Anh Trình. - Y quỳ hai đầu gối xuống đất, tay run rẩy nắm lấy bàn tay thon dài của Gia Trình, áp vào gương mặt mình.
- Tốt... Tốt quá.... anh Trình đã không sao... đã không sao. Cảm ơn Chúa.. - Hứa Tinh không kiềm được nước mắt mà nức nở, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-dam-tu-tuyet/1534031/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.