Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau
Lam Dĩ ngang nhiên bắt chéo chân, khóe miệng cong lên cười đắc ý, rồi khẽ quay đầu nhìn Hứa Tinh đang bị Hổ Khiên giữ chặt. - Một lát tao sẽ cho cả hai cha con mày chết chung, cứ yên tâm mà chờ a. - Ngô... - Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, trong đầu không ngừng van xin Hứa Biên đừng tìm y. Hứa Biên tức tối tắt máy, bàn tay siết chặt điện thoại di động của mình, nghiêm nghị nhìn Gia Trình. - Là Lam Dĩ. - Cô ta không nói địa điểm ở đâu sao? - Gia Trình cau mày nhìn anh. Hứa Biên bấy giờ mới để ý, nhân lúc anh định gọi lại cho Lam Dĩ, điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến. - Tại vực núi cách nhà hoang 100m rẽ trái. Nói xong, Hứa Biên nhìn Gia Trình gật đầu, rồi tất cả bắt đầu xuất phát lên đường. - Chúng ta có nên gọi cảnh sát không ạ? - Mạch Quai đưa mắt nhìn Hứa Biên đang tập trung lái xe, sốt ruột hỏi. - Không được. Tiểu Tinh đang nằm trong tay Lam Dĩ, nếu cô ta biết được, nó không chừng tính mạng còn không giữ được. - Hứa Biên nghiêm nghị trả lời. - Cháu nghĩ nên gọi thì tốt hơn, bên cô ta nhiều tay sai như vậy sẽ rất nguy hiểm, chúng ta bất quá còn không đấu lại được. - Dương Đình Phong đột nhiên lên tiếng. Hứa Biên do dự suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy Dương Đình Phong nói cũng có lý, liền thở dài. - Hảo hảo, mong rằng sẽ Tiểu Tinh sẽ không xảy ra chuyện gì. Mạch Quai nhìn Dương Đình Phong gật đầu rồi lấy điện thoại gọi cho cảnh sát. ============ Cùng Lam Dĩ bước xuống xe, Hổ Khiên hung hăng nắm lấy áo Hứa Tinh kéo đi, trói thiếu niên vào gốc cây gần đó, rồi chậm rãi bước đến chỗ Lam Dĩ đang đứng cạnh vách núi. - Kế hoạch đã thế này rồi, nếu như bọn chúng gọi cảnh sát thì sao? - Thách bọn nó dám gọi đấy, khi đó chỉ có mà nhận lại xác tên ranh con này thôi. - Lam Dĩ tức tối trừng mắt nhìn Hổ Khiên, rồi đưa mắt lườm lườm thân ảnh của thiếu niên đang bị tay sai của ả canh chừng dưới gốc cây kia. - Vậy.... theo như hợp đồng thỏa thuận.. - Hổ Khiên đột nhiên chìa tay trước mặt ả. - Khi nào kế hoạch thành công, tôi sẽ đưa tiền cho anh. - Lam Dĩ lạnh lùng khoanh tay trả lời. - Sao? Chúng tôi đã giúp cô đến tận bây giờ, hợp đồng đã ghi cô sẽ ứng tiền trước, như thế nào còn không chịu đưa!! - Hổ Khiên tức giận rống lớn. Lam Dĩ không nói gì, hoàn toàn thờ ơ đến câu nói của gã. Hổ Khiên rốt cuộc cũng phẫn nộ, hai tay bất giác nắm thành quyền. - Nếu cô không đưa tiền, hiện tại mọi việc tự cô giải quyết đi. - Nói xong gã liền xoay lưng bước đi, bất quá rất nhanh sau đó đằng sau lưng tựa hồ chạm phải vật gì đó, gã thừa biết kia chính là súng đi. - Anh thử bước đi một bước xem, ngày mai tôi sẽ góp tiền mai táng cho anh. - Lam Dĩ điều chỉnh nòng súng, cười khinh bỉ nói. Hổ Khiên vầng trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, gã khẽ nuốt nước bọt xuống yết hầu mình, trong lòng cứ thế mà chửi thầm Lam Dĩ, gã chậm rãi đưa tay vào túi quần, rút ra một con dao mini. - Hảo, tôi sẽ chờ kế hoạch thành công, cô phải đưa tiền cho tôi. - Gã xoay người lại, trừng mắt trả lời ả. Lam Dĩ nghe đến đây khẽ nhếch miệng cười một tiếng, cất súng vào túi áo của mình rồi tiến đến chỗ Hứa Tinh. Một lát, Hổ Khiên vung tay lên cao định đâm Lam Dĩ, ả nhìn thấy đôi mắt trợn ngược của thiếu niên kia có chút nghi ngờ, khẽ đưa mắt nhìn dưới bóng của mình, liền nhanh tay lấy súng ra xoay người lại bắn hai phát vào ngực gã. - Hự... ư.... - Hổ Khiên mở lớn mắt nhìn Lam Dĩ, quỵ đầu gối xuống đất ôm lấy ngực mình, rốt cuộc liền ngã gục xuống, tim ngừng đập. - Hahaha! Haha! - Lam Dĩ đột nhiên cười lớn, không khỏi khiến cho cả đám gã tay sai cùng Hứa Tinh kinh hãi nhìn ả, ả kia quả thực điên thật rồi. Một lát, nụ cười trên gương mặt Lam Dĩ tắt ngụm, tiếng còi xe cảnh sát phát ra làm ả vô cùng phẫn nộ, liền hùng hổ hướng bọn tay sai quát lớn. - Bọn mày chặn đường cảnh sát cho tao!! Khốn nạn, to gan dám gọi cảnh sát sao, xem ra chúng mày muốn nhận xác tên ranh con này rồi. - Lam Dĩ hung hăng túm lấy tóc Hứa Tinh kéo lên, chỉa súng lên đầu thiếu niên lôi y đi. Hứa Biên cùng mọi người bước xuống xe, một mạch chạy thẳng về phía trước, cư nhiên lại gặp phải tay sai của Lam Dĩ. - Chú và Gia Trình mau đi cứu Tiểu Tinh, ở đây có bọn cháu là được rồi. - Mạch Quai hướng anh và Gia Trình nói. - Được rồi. - Hứa Biên gật đầu, không chần chừ gì nhiều liền cùng Gia Trình ba chân bốn cẳng chạy đi. "Bốp" một tiếng, Mạch Quai chưa kịp phản ứng đã bị bọn chúng giáng một cú ngã nhào xuống đất, ngay lập tức Dương Đình Phong liền bước tới vung tay vung chân, một phen đá một cước vào bụng bọn chúng. - Mẹ kiếp! Ông chưa làm gì tụi bây dám động tay động chân rồi. - Mạch Quai tức tối đưa tay chùi vết máu bên khóe miệng mình, hùng hổ ngồi dậy gạt chân làm bọn chúng ngã xuống đất. Đương nhiên việc này cả Văn Khải và đàn em cũng không ngần ngại ra tay, dùng vài chiêu bài võ thuật của mình mà chưa đầy một giây đã khiến nửa bên ngã nhào trên nền đất. - Nói! Lam Dĩ đưa Tiểu Tinh đi đâu? - Mạch Quai hung hăng túm lấy áo một gã, quát lớn. - Kia.... ở đầu đỉnh vực... - Gã run rẩy đưa tay chỉ về phía tay phải. - Hừ! Lo mà sống tốt ở tù đi a. - Hắn vung tay bốp một cái vào mặt gã, rồi vội vã đứng dậy. - Mạch Quai! Cẩn thận! - Một lát, thanh âm hốt hoán của Dương Đình Phong đột nhiên vang lên, Mạch Quai theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một gã đang vung dao về phía mình. Chưa kịp phản ứng, Văn Khải đột nhiên xông tới vặn ngược tay gã ra sau, hung hăng bẽ gãy ngón út gã, thở hồng hộc đứng dậy. Cư nhiên kia đã vô tình lọt vào mắt Mạch Quai, chờ tất cả tay sai của Lam Dĩ đã yếu dần, hắn liền hớn hở mà chạy tới ôm lấy cánh tay Văn Khải. - Đại ca, đại ca hảo lợi hại nha. Cho em làm đệ tử đi, a? - Cái thằng chết bầm này, tránh ra!! - Văn Khải tức tối mà gạt bỏ tay Mạch Quai xuống, phủi phủi tay áo rồi lạnh lùng bước đi. - Đại ca, đại ca đã cứu em mà, đại ca!! - Hắn một mực chạy tới ôm lấy chân Văn Khải, không ngừng cầu xin. - Mẹ kiếp! Cậu có tránh ra không?! - Văn Khải tức tối một phen đưa chân đạp vào bụng Mạch Quai, dứt áo rời đi. - Đại ca!! Một lát, cảnh sát rốt cuộc mới chạy đến, tóm tất cả bọn tay sai của Lam Dĩ túm lên xe. ============ Lam Dĩ một bên ghì chặt cổ Hứa Tinh, một bên đưa tay chỉa súng vào đầu thiếu niên, trừng mắt nhìn Hứa Biên và Gia Trình đang đứng phía trước. - Các người dám qua đây nửa bước, tôi sẽ bắn bể sọ cậu ta!! - Lam Dĩ, cảnh sát đã đến tận đây rồi, cháu mau dừng tay đi. - Hứa Biên nghiêm nghị mở miệng. - Không! Không bao giờ! Trừ phi tôi phải trả thù được cho mẹ tôi, chú phải chết!! - Ả trừng lớn mắt tuyên bố. - Hảo, cháu thả Tiểu Tinh ra, chú chấp nhận tính mạng giao cho cháu. - Hứa Biên rốt cuộc không còn cách nào khác, chỉ cười khổ mở miệng. - Ngô... ngô. - Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu, nước mắt không ngừng trào ra, y tuyệt đối không để anh chết vì y được, thời gian qua anh đã lo lắng cho y nhiều lắm rồi, y không thể một lần nữa để anh bất chấp tính mạng vì y. - Chú nghĩ tôi ngu chắc! Còn nữa Gia Trình, anh dám bỏ mặc tôi để đến với thằng ranh con này, xem ra tôi giết nó cũng không thừa thãi gì!! - Phải làm thế nào cô mới thả em ấy? - Gia Trình lạnh lùng hỏi. - Haha! Tại sao tôi phải thả cậu ta? Anh sẽ chấp nhận bên cạnh tôi suốt đời sao? Haha! Thật ấu trĩ a. - Lam Dĩ đột nhiên cười lớn. Thời điểm đó, Mạch Quai và Văn Khải cũng chạy đến, chỉ thấy tình cảnh vô cùng căng thẳng trước mắt. Hứa Tinh nghe đến những lời Lam Dĩ nói kia không khỏi tức giận đi, thiếu niên kia chính là lần đầu tiên tức giận như vậy, hai tay bị trói chặt bất giác nắm thành quyền, y khẽ trừng mắt nhìn ả. Nhân cơ hội lúc Lam Dĩ đang dây dưa cùng Gia Trình và Hứa Biên, thiếu niên liền nhanh chóng với tay cởi trói cho chính mình. - A.. Được rồi. - Hứa Tinh kinh ngạc mở lớn mắt, khóe mắt nở lên ý cười, y nhanh tay gỡ bỏ dây trói xuống, khẩn trương lấy chiếc khăn trong miệng mình ném xuống đất, rồi nắm lấy cánh tay Lam Dĩ, liều mạng cắn mạnh một cái. - Aa...aaaa! - Ả đau đớn mà thét lên một tiếng chói tai, cánh tay cũng đau mà bất lực làm rớt cây súng xuống đất. Rốt cuộc không nhịn được thịnh nộ, Lam Dĩ liền một phen vung tay tát Hứa Tinh ngã xuống đất, hung hăng túm lấy tóc thiếu niên. - Tên ranh con to gan!! Mày chết đi! - Rồi đưa tay bóp chặt lấy cổ y. Hứa Tinh trong phút chốc liền trợn ngược hai mắt, nhưng rất nhanh liền đưa tay siết chặt lấy tóc Lam Dĩ, một phen kéo tóc ả, rồi đưa chân đạp vào bụng ả, xô ả nằm trên nền đất kịch liệt ho khan. Lam Dĩ tức tối mà trừng mắt nhìn Hứa Tinh, với tay lấy cây súng trên nền đất, chỉa trước mặt thiếu niên - Tiểu Tinh! - Hứa Biên hốt hoảng liền chạy tới túm lấy cổ tay Lam Dĩ, hai bên không ngừng giằng co qua lại. - Gia Trình, mau đưa Tiểu Tinh ra!! - Anh hướng Gia Trình quát. - Khốn nạn! Chú mau buông ra! - Lam Dĩ tức tối chửi lớn, hùng hổ di chuyển súng qua lại với Hứa Biên. - Cháu mau dừng tay lại, mẹ cháu ở trên đó sẽ không đồng ý cháu làm việc này đâu! - Hứa Biên nghiêm nghị nói. - Không bao giá»! Mẹ tôi á» bên Äó chắc chắc sẽ ủng há» tôi, chú chết Äi! - Lam DÄ© bắt Äầu ÄÆ°a tay bóp cò, mà Hứa Biên lại mạnh mẽ chá»ng cá»±, cứ thế cả hai ká»ch liá»t dây dÆ°a, nhất thá»i cây súng bá» di chuyá»n tứ phÃa, vang lên những tiếng " Äoà ng Äoà ng" chói tai. Lam DÄ© rá»t cuá»c mất hết kiên nhẫn, má»t phen dùng Äầu súng Äánh và o Äầu Hứa Biên. Sau Äó liá»n khẩn trÆ°Æ¡ng di chuyá»n súng vá» phÃa Hứa Tinh, bóp cò. - Tiá»u Tinh! - Gia Trình há»t hoảng trợn lá»n mắt, chạy tá»i ôm lấy Hứa Tinh xoay lÆ°ng lại. - Há»±... - Hứa Tinh má» cÄng mắt ngẩng Äầu nhìn phản ứng của Gia Trình, chá» thấy hắn Äôi mắt vô há»n nhìn vá» phÃa trÆ°á»c. " Äoà ng Äoà ng" hai phát súng lại tiếp tục bắn và o lÆ°ng Gia Trình, Hứa Biên mất hết kiên nhẫn mà già nh lấy súng từ tay Lam DÄ©, khá»ng chế hai tay ả ra sau. Ngay láºp tức cảnh sát liá»n áºp Äến, ả liá»n há»t hoảng mà vung tay Äánh và o bụng anh, nhấc thân bá» chạy. - Äứng lại Äó! Lam DÄ© chạy Äến ná»a ÄÆ°á»ng thì láºp tức dừng lại, chá» thấy phÃa trÆ°á»c là vá»±c núi sâu hÆ¡n 10m. - Lam DÄ©, mau Äầu hà ng ngay Äi, chúng tôi có thá» giảm nhẹ tá»i. - Cảnh sát trÆ°á»ng lên tiếng. - Lam DÄ©, mau qua Äây, nguy hiá»m lắm. - Hứa Biên sá»t ruá»t tiến tá»i chỠả. - Các ngÆ°á»i không Äược lại gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuá»ng!! - Ả hùng há» tuyên bá». - Lam DÄ©, Äừng là m chuyá»n dại dá»t. - Hứa Biên nhanh tay tiến tá»i nắm lấy cá» tay ả. - Không Äược, chú buông tôi ra.. A..aa!! - Lam DÄ© không ngừng giãy dụa ká»ch liá»t, rá»t cuá»c sảy chân mà ngã xuá»ng, nhÆ°ng rất nhanh liá»n Äược Hứa Biên túm lấy tay ả. - Chú Biên, tôi không muá»n chết, tôi không muá»n và o tù!! - Lam DÄ© sợ hãi mà giữ chặt lấy tay Hứa Biên, khẽ ÄÆ°a mắt nhìn vá»±c thẳm phÃa dÆ°á»i, ả bất giác nuá»t nÆ°á»c bá»t xuá»ng cá» há»ng, nÆ°á»c mắt rá»t cuá»c rÆ¡i xuá»ng. - Äừng buông tay ra, các anh mau giúp tôi! - Hứa Biên hÆ°á»ng cảnh sát nói. Bất quá chÆ°a Äầy má»t giây, Lam DÄ© liá»n không giữ Äược ná»i liá»n ngã xuá»ng. - Aa....!! - Lam DÄ©!! - Hứa Biên thất kinh nhìn thân ảnh Lam DÄ© rÆ¡i xuá»ng vá»±c, tim không ngừng Äáºp nhanh. - Chúng tôi sẽ phân phó má»i ngÆ°á»i xuá»ng dÆ°á»i xem xét tình trạng của nghi phạm. - Vá» cảnh sát nghiêm nghá» nhìn anh. - Ừ. - Hứa Biên thá» dà i, sau rá»t cuá»c nhá» Äến Äiá»u gì, liá»n chạy Äến chá» Hứa Tinh, chá» thấy thiếu niên Äang ôm lấy thân thá» Äầy máu của Gia Trình. - Tiá»u Tinh... anh... - Hắn ÄÆ°a tay chạm lên gÆ°Æ¡ng mặt Äầy nÆ°á»c mắt của thiếu niên, muá»n nói gì Äó. - Không cần.. không cần nói... Anh Trình sẽ không sao, sẽ không sao. - Hứa Tinh ká»ch liá»t lắc Äầu, nức ná» nói. - Anh Äã bảo... phải mạnh mẽ... không Äược khóc.... sau Äó... anh xin lá»i... có lẽ... Äây chÃnh là .. là ... nhân quả... trÆ°á»c Äây... anh từng tá»n thÆ°Æ¡ng em. - Không Äược nói. Không phải, không phải!! - Hứa Tinh cúi xuá»ng ôm lấy Äầu Gia Trình, không ngừng khóc lá»n. - Xe cứu thÆ°Æ¡ng Äến rá»i, mau ÄÆ°a hắn và o bá»nh viá»n! - Mạch Quai khẩn trÆ°Æ¡ng Äỡ Gia Trình dáºy, cùng DÆ°Æ¡ng Äình Phong lẫn VÄn Khải khiêng Gia Trình Äến cán giÆ°á»ng, ÄÆ°a hắn và o xe xuất phát. Äến nÆ¡i, các vá» bác sÄ© Äã khẩn trÆ°Æ¡ng kéo Gia Trình và o phòng phẫu thuáºt, vá»i vã Äeo khẩu trang và o, bắt Äầu tiến hà nh công viá»c. - Mau giữ máu cho bá»nh nhân! - Bá»nh nhân bá» bắn trúng 6 viên Äạn, hai viên bắn trúng dạ dà y, ba viên bắn xuyên ngá»±c! Hứa Tinh hai tay run rẩy Äan chặt và o nhau, bá» dạng lấm lem Äầy vết máu của Gia Trình trông tháºt thÆ°Æ¡ng tâm. - Tiá»u Tinh, con Äừng lo, Gia Trình nhất Äá»nh sẽ không sao. - Hứa Biên ngá»i xuá»ng nắm lấy bà n tay nhá» gầy của y an ủi. - Baba... anh Trình.. là Äỡ Äạn cho Tiá»u Tinh, Äáng lẽ phải là Tiá»u Tinh... phải là Tiá»u Tinh má»i Äúng. - Thiếu niên khẩn trÆ°Æ¡ng quay sang nhìn anh khóc lá»n. Hứa Biên Äau lòng vÆ°Æ¡n tay ôm Hứa Tinh và o ngá»±c, bà n tay vuá»t ve tấm lÆ°ng y an ủi. - Không phải lá»i Tiá»u Tinh, Äừng nói váºy. Mạch Quai và VÄn Khải nhìn tình cảnh trÆ°á»c mắt không khá»i thÆ°Æ¡ng tâm, có lẽ Gia Trình hắn chÃnh là muá»n Äá»n Äáp trả lại bao nhiêu tá»n thÆ°Æ¡ng trÆ°á»c Äây hắn từng gây ra cho thiếu niên kia, mà chÃnh xác hÆ¡n kia là Lam DÄ© ra tay, hoà n toà n là lá»i của ả. - Chú Biên, Lam DÄ© cô ta... - VÄn Khải cháºm rãi tiến gần anh, cau mà y há»i. - Äã chết. - Anh thá» dà i trả lá»i. - Sao? Cô ta là bá» cảnh sát bắn? - Hắn cả kinh nhìn Hứa Biên. - Là Lam DÄ© Äã ngã xuá»ng vá»±c, chú Äã cá» giữ chặt tay nó, bất quá.... VÄn Khải gáºt Äầu hiá»u chuyá»n, thá»±c ra cái nà y má»i chÃnh là nhân quả, hắn ÄÆ°a mắt nhìn cánh cá»a phẫu thuáºt kia, không ngừng cầu nguyá»n cho Gia Trình qua khá»i. Má»t lát, Hứa Tinh Äá»t nhiên buông Hứa Biên ra, vá»i vã Äứng dáºy, không khá»i là m anh và má»i ngÆ°á»i cau mà y thắc mắc. Bất quá chÆ°a Äầy má»t giây, thiếu niên liá»n nhấc chân chạy Äi. - Tiá»u Tinh! - Hứa Biên Äứng dáºy gá»i lá»n, chạy theo sau thiếu niên kia. Hứa Tinh cá» gắng dùng hết sức lá»±c chạy vá» phÃa trÆ°á»c, mặc dù cÆ¡ thá» vá»n dÄ© tá»±a há» muá»n ngã xuá»ng Äất, chÃnh là y vẫn cứ thế mà chạy, cho Äến khi Äá»a Äiá»m trÆ°á»c mắt là nhà thá», y liá»n ôm Äầu gá»i thá» dá»c, cháºm rãi bÆ°á»c và o. - Cha. - Nhìn thấy thân ảnh nhá» gầy mà y phục vÆ°Æ¡n Äầy máu của Hứa Tinh, Cha xứ không khá»i kinh ngạc mà bÆ°á»c Äến. - Con là là m sao thà nh ra thế nà y? - Cha, anh Trình vì Äỡ Äạn cho Tiá»u Tinh mà bá» bắn.. hiá»n tại anh ấy Äang phẫu thuáºt... Tiá»u Tinh... Tiá»u Tinh Äã là m sai, có phải không ạ? - Thiếu niên ôm chầm lấy Cha mà nức ná». - Không phải lá»i của con, Äến, Cha cho con cái nà y. - Cha ôn nhu vuá»t mái tóc Hứa Tinh, nhẹ nhà ng lau nÆ°á»c mắt trên gÆ°Æ¡ng mặt thiếu niên, nắm lấy tay y bÆ°á»c Äi. Äặt Hứa Tinh ngá»i xuá»ng, Cha liá»n bÆ°á»c Äến tủ lấy ra má»t vòng tay bằng gá», má»m cÆ°á»i ÄÆ°a cho y. - Hãy cầu nguyá»n cho anh Trình của con Äược qua khá»i. - Tiá»u Tinh... cảm Æ¡n Cha. - Hứa Tinh run rẩy ÄÆ°a hai tay nháºn lấy, sụt sá»t ngẩng Äầu nhìn vá» Chúa trÆ°á»c mắt. Thiếu niên cháºm rãi bÆ°á»c lên bục, quỳ hai Äầu xuá»ng Äất, cầm lấy chiếc vòng chắp hai tay lại, nghẹn ngà o nhìn Chúa. - Tiá»u Tinh cầu xin Chúa.... hãy phù há» cho anh Trình tai qua nạn khá»i, an là nh khi má» mắt... Tiá»u Tinh cả Äá»i không cầu mong gì nhiá»u hÆ¡n, chá» cần... chá» cần anh ấy tá»nh lại.. Tiá»u Tinh dù có là m viá»c gì sai.. sẽ sẵn sà ng nháºn tá»i. Hứa Biên ngay lúc Äó vừa ká»p chạy Äến, liá»n bắt gặp thân ảnh nhá» gầy của Hứa Tinh Äang quỳ gá»i trÆ°á»c Chúa cầu nguyá»n. Khẽ thá» dà i, anh cháºm rãi bÆ°á»c và o, Äỡ Hứa Tinh Äứng dáºy, rá»i dìu y Äến ghế ngá»i xuá»ng. - NhÆ° váºy Chúa Äã nghe rá»i, nhất Äá»nh Gia Trình sẽ không sao, Tiá»u Tinh Äừng lo. - Anh vuá»t ve mái tóc y trấn an. - Dạ vâng... - Hứa Tinh nhá» giá»ng cúi Äầu. Nhìn bá» dạng ủ rÅ© của thiếu niên, Hứa Biên chá» còn cách ngá»i á» Äây vá»i y, tâm sá»± vá»i y Äá» thiếu niên bá»t lo lắng và sợ hãi hÆ¡n. Sau hÆ¡n 4 tiếng Äá»ng há» trôi qua, Hứa Tinh vẫn má»t má»±c á» nhà thá», y là không muá»n á» bá»nh viá»n trông ngóng Äá» rá»i kết quả lại không nhÆ° mong Äợi, chÃnh là nÆ¡i Äây là tá»t nhất. Má»t lát, Äiá»n thoại Hứa Biên Äá»t nhiên vang lên, cÆ° nhiên kia là Mạch Quai gá»i Äến, anh liá»n vá»i vã bắt máy. - Chú Biên, ca phẫu thuáºt thà nh công. Gia Trình hiá»n tại Äã tai qua nạn khá»i. HẾT CHÆ¯Æ NG 64
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau