“A!” Địch Lỵ hét lên một tiếng, mở choàng mắt, đầu đầy mồ hôi.
Cô thở hổn hển, qua mười mấy giây, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại - vừa rồi, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Tiếng hét chói tai của Địch Lỵ đánh thức Hạ Khắc ở bên cạnh, Hạ Khắc nhanh chóng mở đèn ở đầu giường, hỏi: “Sao vậy, Địch Lỵ?”
Địch Lỵ vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng kia, cô nhắm mắt lại, miệng thở hổn hển.
“Gặp ác mộng?” Hạ Khắc hỏi.
Địch Lỵ cau mày gật nhẹ đầu.
Hạ Khắc với tay, ôm lấy Địch Lỵ, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không sao, không sao.”
Địch Lỵ sợ hãi không thôi tựa ở đầu giường năm phút đồng hồ, cuối cùng tâm trạng cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
“Em gặp ác mộng gì mà sợ đến vậy?” Hạ Khắc hỏi.
Địch Lỵ lắc đầu, cô không muốn nhớ lại cảnh trong mơ đáng sợ lúc nãy nữa.
“Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Hạ Khắc nói.
Địch Lỵ thở ra một hơi thật sâu, nói: “Vâng.”
Lúc Hạ Khắc chuẩn bị lật người tắt đèn, đột nhiên bọn họ nghe được tiếng chó sủa rất rõ ràng.
Địch Lỵ cùng Hạ Khắc cảnh giác nhìn nhau một cái, sau đó hai người đồng thời quay sang nhìn đồng hồ treo tường...
Ba giờ mười lăm phút.
Tạp Tư lại bắt đầu sủa.
“Địch Lỵ... Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ, tối nay em cũng cho nó uống sữa bò có trộn chất kích thích?” Hạ Khắc trừng mắt hỏi.
“Không thể nào! Mấy ngày trước em đã vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282445/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.