Lúc ăn tối, Hạ Khắc cố ý tắt đèn phòng ăn, rồi châm lửa vào hai cây nến, đặt lên trên giá nến ở giữa bàn - bầu không khí vô cùng ấm áp và lãng mạn.
“Em yêu, vì kế hoạch của chúng ta đã thành công, cạn ly.” Anh giơ ly rượu lên, nhìn Địch Lỵ nói.
Địch Lỵ giơ ly lên, cụng ly với Hạ Khắc, sau đó hai người uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Nửa năm nay anh đã không ăn tối với em rồi - chẳng qua vì kế hoạch của chúng ta, đây cũng vô cùng đáng giá.” Hạ Khắc vừa nói vừa rót rượu vang vào hai cái ly.
Địch Lỵ cười nhạt, không nói gì.
Hạ Khắc nhìn chằm chằm Địch Lỵ một lúc, nói: “Em yêu, sao vậy, kế hoạch của chúng ta đã thành công, sao em có vẻ không vui?”
Địch Lỵ bưng ly rượu lên, uống một ngụm nhỏ, nói: “Em chỉ nghĩ, tuy là chúng ta đang diễn trò, nhưng Cát Lôi đối với em là thật tâm - em lừa anh ta, trong lòng vẫn có chút không dễ chịu.”
Hạ Khắc trầm mặc một lúc, nói: “Cái này anh hiểu, Địch Lỵ. Nhưng em thử nghĩ xem, bây giờ chúng ta ở cùng một chỗ, đồng thời còn có thể có được một căn nhà to lớn hào hoa như thế này - đây là chuyện tốt đẹp dường nào! Cho nên, đừng để ý những chuyện không vui nữa, có được không?”
“Còn một việc nữa, em không biết có nên nói thật với anh ta không.” Địch Lỵ cũng không hề vui vẻ: “Cát Lôi hoàn toàn không biết - thực ra ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thoai-u-minh-quai-dam/3282444/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.