Quyển 3 – Chương 11: Ha ha ha.
Vừa thấy Diệp Tiểu Thiên ra tay, Đại Hanh cũng không chậm trễ, phất tay một cái, hung hăng đánh vào cặp mắt sớm đã bầm tím như mắt gấu mèo của Từ Bá Di, Từ Bá Di đau đớn nói không ra lời.
Diệp Tiểu Thiên đẩy Đại Hanh ra, nhặt cành mây sau đó tiếp tục quất, vừa quất vừa cười mắng:
- Cười đi! Mày cười đi! Ha ha... Xem tính tình đê tiện của mày, ha ha ha... ông nói đạo lý với mày, mày mở miệng nói tục với ông, miệng mày thối như vậy mẹ mày có biết không? Ha ha ha...
Diệp Tiểu Thiên cười chảy nước mắt, hắn thở hổn hển quay đầu nước mắt lã chã hỏi La Đại Hanh:
- Tại sao ta phải cười?
Đại Hanh buồn bực nói:
- Làm sao ta biết đại ca cười vì chuyện gì? Hẳn là huynh có tật xấu thích đánh người?
Nói xong gã không kìm lòng được đứng cách xa hắn một chút.
Lúc này Từ Bá Di giãy dụa ngồi dậy, Diệp Tiểu Thiên đảo mắt trông thấy, dùng sức đá cho y ngã lần nữa, sau đó vung mạnh cành mây:
- Ngươi còn đọc sách thánh hiền mà, ngươi đã làm được chuyện thất đức gì bản thân mình không rõ ràng sao? Ngươi chụp bồn phân lên đầu mình, làm gì vũ nhục lão tử như vậy?
Từ Bá Di đau đớn ôm lấy đầu, tức giận hô to:
- Từ mỗ mười năm thi thư, công danh tú tài, cho dù Huyện tôn cũng phải lễ nhượng ta ba phần, ngươi... ngươi lại dám đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thien-tu/1967266/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.