Tĩnh Châu là con đường quan trọng từ tây nam đến Quý Châu và Quảng Tây. Ở thành tây có một dãy núi, vì “hiểm, cao, lạ, đẹp” mà được vinh danh là “Sở Nam đệ nhất phong”, ở thành đối diện có một nơi được gọi là Ngũ Lão Phong, năm đỉnh núi đứng cạnh nhau như năm lão nhân.
Tĩnh Châu không chỉ tao nhã tú lệ, cảnh đẹp nao lòng người, mà ở những nơi kỳ thú rất đông người buôn bán, cực kỳ phồn hoa. Cũng vì thường xuyên tiếp xúc với người khác nên phần lớn dân bản xứ đều nói tiếng Đại Minh phổ thông, thoạt nhìn rất giống một tòa thành nhỏ.
Chỉ là, Diệp Tiểu Thiên đến từ kinh thành, dưới chân Thiên tử, tiêu chuẩn cũng cao hơn, tâm tính cũng ổn định hơn, bao nhiêu thành trì nhìn thấy dọc đường trong mắt hắn đều là vùng nông thôn hết.
Đương nhiên người trong thành này cũng đều là nông dân, đại khái trong mắt hắn chỉ có Tô Hàng hoặc Kim Lăng mới là nơi đáng nhìn.
Vì suy nghĩ này, vào thành Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên vẫn rất tự nhiên, không chút rụt rè. Thấy một vị lão nhân tóc trắng phía trước đang dắt một đứa cháu gái nhỏ tóc còn thắt hai bím tập tễnh đi theo, hắn liền lên tiếng hỏi:
- Lão nhân gia có biết Dương phủ Tĩnh Châu ở đâu không? Ha ha, chủ nhân của Dương gia là Dương Lâm đang làm quan ở kinh thành, chắc hẳn lão nhân gia biết rất rõ phủ đệ của ông ấy.
- $##*^%
- Ấy, lão nhân gia nói được tiếng phổ thông chứ?
Lão già lắc đầu, hiển nhiên không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thien-tu/1967169/quyen-1-chuong-6.html