Bầu trời đêm nặng nề, bóng nước gợn sóng, ánh trăng mờ ảo chiếu khắp trời đêm. Mà ánh sao lóng lánh lại đều thu vào đáy mắt Hoàn Nhan Chiêu đang đứng cạnh hồ, thu lại không còn dấu vết. “Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt yên lặng đến bên y, thử thăm dò gọi y. Năm đó cũng ở trong này Chiêu đã bị mẫu phi… đẩy xuống! Hôm nay vừa gặp Vãn Tình, liệu có thể… Hoàn Nhan Chiêu lúc này mới hoàn hồn, nhưng đôi mắt vẫn như vậy, trong đáy mắt bóng tối thâm trầm, lắng đọng lại ánh sao rực rỡ, chìm ngập nguyệt ảnh khinh sương, xa xôi cô độc, sắc diện kia nhợt nhạt, như thể đã phai màu ảm đạm giữa những náo nhiệt phồn hoa chốn hồng trần. Y đưa cánh tay lên, tựa hồ muốn làm một động tác, nhưng cuối cùng lại thả xuống, chỉ nói: “Sen còn chưa nở sao?” Hoàn Nhan Liệt trầm tĩnh nhìn y, y áo trắng như tuyết, vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng lấp đầy sao trời khép lại, lúc mở ra sóng gợn trong mắt, phản chiếu ánh trăng màu lam u uẩn, thâm trầm tựa đã hòa tan với màn đêm. Tóc xoăn dài dường như theo gió cuốn trôi bồng bềnh trên sông, như nước chảy róc rách, như tơ gấm rực rỡ uyển chuyển trong gió. Hoàn Nhan Liệt chỉ cảm thấy yết hầu khô cạn, cảm giác đau lòng tựa hồ bị áp chế dưới một loại rung động mơ hồ khác. “Chiêu…” Hoàn Nhan Liệt muốn bắt lại y, nhưng… Gang tấc, thiên nhai. “Đúng rồi, con sông này nước thật sự lạnh. Hoa sen có lẽ cũng không chịu nổi hàn ý này…” Hoàn Nhan Chiêu ôn nhu mà đê mê nói, giống như nỗi thương tiếc không phải dành cho những đóa sen chưa hề được thấy kia mà chính là người trong tâm khảm… “Chiêu, đều đã là quá khứ rồi! Mẫu phi đã qua đời nhiều năm, ngươi vẫn không thể tha thứ nàng sao? Khi đó dù sao nàng cũng đã hóa điên rồi…” Thân hình đơn bạc của Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt yên tĩnh xa thẳm, sắc mặt như tuyết, môi cũng như tuyết, băng thanh ngọc nhuận, lại không một tia huyết sắc, so với ánh trăng lạnh lẽo kia lại càng tiều tụy. “Ta cuối cùng cũng… không buông được. Từng chuyện nhỏ đều nhớ kỹ, hà tất…” “Ngươi nên học buông, quá câu chấp. Ngươi sẽ không u mê đến nỗi không hiểu được, sống vui đến tận cùng, chết không hối tiếc, hoa nở hoa tàn, ân oán lưỡng nan tuyệt?” Hoàn Nhan Liệt cau mày hỏi. Hoàn Nhan Chiêu khẽ gật đầu, hạ giọng hô ứng, “Sống vui đến tận cùng, chết không hối tiếc… Ta u mê, nhưng điều này lại vĩnh viên không làm được…” Hoàn Nhan Liệt một lòng muốn giữ y ở lại bên cạnh mình, làm sao có thể cho phép y hồ ngôn loạn ngữ như vậy, trực tiếp nắm cổ tay y kéo về hướng Ngọc Sâm Cung, “Vô luận như thế nào ta cũng không thả ngươi, theo ta hồi cung!” Bên môi Hoàn Nhan Chiêu có một tia trào phúng tiếu ý, chợt lóe rồi biến mất. May mắn y không nghe lời Thích Thiếu Thương, trực tiếp đối diện với Hoàn Nhan Liệt mà thuyết minh tất cả. Nếu không, chỉ sợ cả hai bọn họ đều khỏi mơ tưởng còn sống mà rời được Đại Kim! Y không cần phải nhiều lời nữa, chỉ yên lặng theo sát Hoàn Nhan Liệt, ta muốn đi, ngươi có thể ngăn cản được sao? Cục cờ này, ta không chơi! Chỉ là, ta đúng là vẫn còn… không chiếm được… Hoàng cung lạnh như băng này, ngoài tử vong cùng cừu hận, còn có thể có thứ gì? Ý thức được chính mình lại kiểm soát không được lòng mình, Hoàn Nhan Chiêu vội vã lắc đầu, đừng suy nghĩ nữa, đừng suy nghĩ nữa! Đi là tốt rồi, cùng Thiếu Thương ra đi, hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp. Về phần rốt cuộc làm như vậy là đúng hay sai, tương lai liệu có thể hối hận hay không, đã không còn là điều y cân nhắc nữa! Y chỉ biết là có người, Thích Thiếu Thương, đã vì y mà trả giá rất nhiều, y không thể, không thể để cho hắn thất vọng. Sau khi cô phụ Vãn Tình, y không thể tiếp tục cô phụ Thích Thiếu Thương! “Làm sao bây giờ?” Nghe xong Cố Tích Triều thuật lại, Thích Thiếu Thương thở dài nặng nề, kỳ thật điều hắn nghĩ không sai: càng trong dự kiến! Hoàn Nhan Liệt đối với Tích Triều làm sao có thể chỉ là tình huynh đệ? Mặc dù là có, chỉ sợ cũng có cả thứ yêu… trái luân thường… May mắn Tích Triều về phương diện này luôn luôn trì độn, thật may mắn! “Đi!” Cố Tích Triều lập tức nói, “Không đợi đến lúc đưa tang hoàng thúc, chúng ta ngay lập tức đi thôi!” Y không muốn cho mình cơ hội do dự! “Ngay lập tức?” Thích Thiếu Thương cao hứng tới mức nghĩ muốn bay, rồi lại nhíu mày, “Chuyện đêm đó nói…” “Lén lấy lệnh bài của Liệt là có thể quang minh chính đại đưa Vãn Tình đi! Liệt nhất định không thể tưởng được ta sáng vừa thấy Vãn Tình, tối đã mang nàng đào tẩu! Chờ sáng mai đến lúc hắn phát hiện không thấy lệnh bài, chúng ta đã đi xa rồi. Huống hồ, ba ngày sau chính là lễ đăng cơ của hắn, từ sau chuyện của hoàng thúc, triều đình không hẳn yên bình lắm, ta cá sau rồi hắn cũng sẽ không rời khỏi Hội Ninh Phủ, nếu hắn phái người khác đuổi theo, nhất định sẽ không làm ra chuyện thái quá.” “Được! Ta lập tức đi lấy ngay!” Thích Thiếu Thương vội vàng nói. “Ngươi đi? Ngươi có biết ở đâu không?” Cố Tích Triều ném cho hắn một cái liếc mắt, nói, “Ta đi!” Ba ngày sau Hoàn Nhan Liệt sẽ đăng cơ trở thành tân đế, tẩm cung của hắn tất nhiên cũng chuyển tới Tử Tuyền Cung. Mà Tử Tuyền Cung này cũng là ác mộng cả đời của Cố Tích Triều, nếu không phải bất đắc dĩ, y thật không muốn lại đặt dù chỉ một bước chân vào đây! Dồn nén hô hấp, vừa mới nhảy lên nóc nhà, thanh âm ẩn ẩn tức giận đã truyền ra từ trong phòng Hoàn Nhan Liệt, “A Khấu, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi?” A Khấu? Đã trễ thế này, hắn tới làm gì? Thế nhưng có thể khiến Liệt tức giận như vậy, thú vị! Nhẹ nhàng tách một viên mái ngói trên mái nhà, ánh sáng trong phòng lờ mờ thoát ra nhưng không bị ai phát hiện. Y nằm sấp xuống nhìn vào trong phòng, trong phòng chỉ có hai người Hoàn Nhan Liệt và A Khấu, ngay cả một thái giám cung nữ cũng không thị hầu bên họ. Nghĩ đến vừa rồi dọc đường cũng không thấy thị vệ tuần tra, Cố Tích Triều không khỏi nhíu mày. A Khấu vẫn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, quật cường nói: “Thỉnh Tam gia thành toàn cho Thập Thất gia, để hắn được tự do!” Hoàn Nhan Liệt căm giận phất tay áo, chỉ nói: “Đây là chuyện hai huynh đệ chúng ta, cho dù ngươi là người của nhà mẫu phi, cũng không đến lượt ngươi chen miệng vào!” “Chính bởi vì thần là người nhà Lan Phi, nắm được tất cả mọi chuyện, mới có tư cách vì Thập Thất Gia nói lời công đạo!” A Khấu hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Bởi vì cho dù là Tam gia, hay phụ thân của Lan Phi Bột Liệt Dũng, hay chính thần, tất cả chúng ta đều có lỗi với Thập Thất gia!” “Những lời này của ngươi là ý tứ gì?” Hoàn Nhan Liệt không khỏi cau mày, A Khấu luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, hôm nay lại nói ra những lời này, chỉ sợ sự tình không đơn giản. A Khấu tiến lên bằng đầu gối, thống khổ nói: “Năm đó Lan Phi không phải tự sát mà chết, chính thần đã tuân theo lệnh của ngoại công người, Bột Liệt Dũng, mà tự tay giết nàng!” “Ngươi nói sao?!” Hoàn Nhan Liệt lập tức đứng bật dậy, mà ngay cả Cố Tích Triều trên mái nhà cũng âm thầm nắm chặt bàn tay. “Năm đó bởi vì chuyện của Thập Thất gia, Lan Phi thất sủng, lão Vương gia sợ Lan Phi hóa điên rồi hồ ngôn loạn ngữ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của người, cho nên sai thần giết nàng…” “Vì sao?! Ngoại công vì sao phải làm như vậy! Đó là con gái ruột của ông ta!” Hoàn Nhan Liệt không tin gầm lên, mắt như muốn nứt ra! “Chỉ cần giết Lan Phi, Tam gia trong mắt tiên đế chính là một thiếu niên đáng thương đang để tang mẫu thân, tiên đế chắc chắn càng quý trọng người. Thời điểm đó Tam gia đã tròn mười tám, lại luôn luôn xuất sắc, chỉ cần lập nhiều quân công, thái tử vị sắp nằm trong tay. Lão Vương gia không muốn tin đồn Lan Phi không tiết hạnh hủy hoại người! Nhưng Lan Phi chết đi, rốt cuộc lại khiến tin đồn Thập Thất gia không phải con ruột của tiên đế thành khẳng định, chỉ khổ cho Thập Thất gia, trong mắt tiên đế, hắn vĩnh viễn trở thành người mang tội, vĩnh viễn đều là chuyện sỉ nhục!” A Khấu cúi đầu, ngơ ngẩn nói, “Tiên đế xưa nay vốn sủng ái Thập Thất gia, cũng từng vui đùa mà nói sẽ lập hắn làm thái tử…” “Nhưng khi đó Chiêu tuổi còn quá nhỏ, tuy rằng thiên tư thông minh, đối đãi thế nhân lại luôn lạnh lùng thản nhiên. Ngoại công tuổi đã cao, sợ không đợi được đến lúc Chiêu lên đế vị, hay cho dù có đợi, Chiêu cũng không nhất định sẽ chịu ở dưới trướng ngoại công! Hơn nữa trong cung lại có lời đồn đại nhảm nhí, ngoại công liền thống hạ quyết tâm giết mẫu phi ta, hủy đi một đời Chiêu, dọn cho ta đường rộng thênh thang.” Hoàn Nhan Liệt đau lòng nói, “Đê tiện vô sỉ! Chiêu khi đó mới sáu tuổi! Ta hỏi các ngươi sao có thể hạ thủ?!” A Khấu ngẩng đầu, thực tâm nói: “A Khấu hôm nay đem tất cả nói ra, cũng không nuôi hy vọng xa vời rằng Tam gia có thể tha thứ cho thần, thần… Thần sẽ tự kết liễu, trả lại cho Lan Phi một mạng.” Ông hèn mọn kéo vạt áo ngoại bào của Hoàn Nhan Liệt, đau khổ cầu xin, “A Khấu chỉ cầu Tam gia thả Thập Thất gia, để hắn ra đi! Vô luận hắn cam tâm tình nguyện, bị bức ép, hay bị người ta hãm hại, hắn đã vì người mà hy sinh rất nhiều, danh dự, địa vị, ngay cả ngôi hoàng đế này! Xin người buông tha hắn, hãy buông tha hắn!” “Ngươi có tư cách thay nó cầu tình sao? Ngươi có sao?” Sắc mặt Hoàn Nhan Liệt dữ tợn như lệ quỷ, một cước đem A Khấu đá văng ra, hung hăng quát, “Là ngươi hủy nó, là ngươi!” Cố Tích Triều nằm ở nóc nhà, liều mạng cắn môi mình, không phát ra một chút thanh âm, lại làm thế nào cũng không khống chế được thân thể khỏi run rẩy, lạnh quá, thật sự lạnh quá… Trong phòng, Hoàn Nhan Liệt cũng đã bình tĩnh lại, cứng rắn ra lệnh cho A Khấu, “Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với Chiêu, hãy vĩnh viễn đừng nói cho nó biết chân tướng chuyện này, lại càng không được tự sát! Ta không muốn cái chết của ngươi lại làm Chiêu sinh ra phiền não hoặc hoài nghi không đáng có! Về phần Chiêu đi hay ở lại, không tới phiên ngươi bàn! Đi? Nó có thể đi đâu? Ngay cả Thích Thiếu Thương cũng đã đi rồi, còn ta sẽ chiếu cố nó, về sau sẽ không khiến nó bị tổn thương nữa…” “Tam gia!” A Khấu kinh hoảng kêu lên một tiếng, Hoàn Nhan Liệt có bao nhiêu thê thiếp không cần bàn cãi, mà từ sau khi Hoàn Nhan Chiêu trở về, hắn lại ít tìm tới thê thiếp… “Ta có điều gì kém Thích Thiếu Thương kia?” Hoàn Nhan Liệt vô cùng phẫn nộ nói, “Cái Thích Thiếu Thương không thể dễ dàng tha thứ, ta đều có thể dễ dàng tha thứ; Cái Thích Thiếu Thương không thể cho Chiêu, tất cả ta đều có thể cho nó, thậm chí ta muốn cùng nó hưởng thiên hạ này, chẳng lẽ cũng không trọng yếu hơn sao…” “Tam gia! Hai người là huynh đệ! Huynh đệ máu mủ tình thâm! Người điên rồi sao? Người như vậy, Thập Thất gia làm sao chịu được?” A Khấu tới lúc này bất chấp nghi lễ quân thần, trực tiếp kéo hắn lại, rống to. Hoàn Nhan Liệt ngẩn người, vô cùng ôn nhu nở nụ cười, “Nếu không phải lo lắng cho Chiêu, ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ việc Thích Thiếu Thương ở bên cạnh nó lâu như vậy? Ngươi yên tâm, Chiêu vĩnh viễn sẽ không biết. Ta chỉ cần nó vẫn ở bên cạnh ta là tốt rồi, ta sẽ không đối với nó làm ra chuyện gì…” Nghĩ đến thời điểm phụ hoàng chết, hắn nhìn thấy sắc mặt Chiêu, vẫn còn đau lòng không hiểu, “Ta biết nó chịu không nổi…” Trên nóc nhà, Thích Thiếu Thương xuất hiện đúng lúc, sớm dùng sức chặn miệng Cố Tích Triều, chế trụ cánh tay không cho y phát ra âm thanh gì, không bất nhẫn, lại càng không dám nhìn biểu cảm của y lúc đó. Hồi lâu, lâu đến mức Thích Thiếu Thương nghĩ đã qua mấy trăm năm, thế sự xoay vần, nhưng kỳ thật lại chỉ là một khắc, chớp mắt lướt qua! Đồng thời cùng lúc khi hắn cảm nhận trên mu bàn tay che miệng Cố Tích Triều có một tia thấm ướt, thân thể vẫn âm thầm chống cự hắn rốt cuộc hoàn toàn xụi lơ xuống, mồ hôi lạnh đầm đìa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]