Yến Tử Tháp, tất cả hoàng tộc Đại Kim sau khi chết thi thể đều phải dừng lại ở Yến Tử Tháp bảy ngày, nhằm cầu hồn phách khi đi vào lục đạo luân hồi có thể tái thế làm người! Mà Vãn Tình cũng đã ở đây hai năm, cô quanh một mình. Hôm nay có cơ hội gặp lại, không biết lần sau sẽ là thời điểm thế nào. Gặp lại được rồi, nhưng vẫn vội vàng…
“Vãn Tình, nàng thật đẹp…” Ngón tay lướt qua dung nhan cho dù khi mơ khi tỉnh đều vô cùng quen thuộc, quãng thời gian hai năm, thời gian trôi mau như vậy, năm tháng vẫn không hề lưu lại một dấu vết nào trên thân thể nàng. Chỉ là độ ấm trên tay không còn ấm áp như trước. “Vãn Tình, nàng còn nhớ tình cảnh khi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau không? Khi đó ta nguyên tưởng mình vốn đã kinh qua thương hải, thấy nàng mới biết mình vẫn còn non nớt lắm, dốt nát mà lại luống cuống… Vãn Tình, Vãn Tình… Ta không hối hận, nàng biết không? Tới tận hôm nay ta vẫn không hối hận, nàng đã gặp ta giữa biển người mênh mông, gả cho ta, yêu thương ta…”
Lệ quang trong suốt nơi đáy mắt rốt cuộc không kiềm được, một giọt rơi xuống trên vạt áo Vãn Tình. Chỉ là người kia không bao giờ… sẽ lại lo lắng đi lên trước, vươn tay vuốt mặt y, ôn nhu bình thản kêu lên: “Tích Triều…”
“Trăng lạnh núi ngàn, nước sông xanh biếc, về đâu bóng lẻ loi?” Cố Tích Triều bỗng nhiên xoay người, không còn nhìn Vãn Tình nữa, y biết, cũng nên kết thúc! Thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/764725/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.