Rượu quả là độc dược xuyên thủng ruột, không rõ Truy Mệnh vì sao lại ham thích như thế. Cố Tích Triều vẫn uống từng hớp từng hớp nhỏ rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng được ông chủ cực lực đề cử, cũng nếm không ra đến tột cùng ngon ở đâu. Ngược lại sự biến hóa của kinh thành càng làm cho hắn xúc động. Hai năm, giống như đã là kiếp trước! Vân Lai Lâu, ý khách đến tựa như mây, tứ bề yên tĩnh, rất giống tác phong của hắn. Cố Tích Triều mơ hồ cười, buông thả lơ đãng. Khả trong lòng hắn cũng hiểu được, đã đến, trốn không xong! Nhưng chỉ cầu một lần say!
Truy Mệnh thấy thái độ hắn miễn cưỡng như vậy, trong lòng tức giận, nói: “Huynh uống rượu với bộ dạng này, thần tiên đều bị huynh làm tức chết rồi!”
“Thần tiên? Thần tiên bận rộn, đâu quản được phàm nhân nhiều như vậy!” Cố Tích Triều cười lạnh, nếu thực sự thần minh, há để ta luyện thành Bích U Hàn Minh Công, gây tai họa nhân gian? Hắn thản nhiên đáp một câu, “Ta không hiểu được rượu có gì tốt! Uống bao nhiêu năm như vậy, không phải vẫn hương vị này?”
“Có lẽ huynh không biết!” Truy Mệnh cười quơ quơ chén rượu trống trơn, nói: “Nó có thể ngăn chặn mùi máu tươi!”
“Ngăn chận mùi máu tươi?” Cố Tích Triều nghi hoặc lặp lại.
“Đúng vậy! Kinh nghiệm đó, ta không lừa huynh!” Truy Mệnh tuy là tứ đại danh bộ, cũng không phải người khát máu. Hắn nhiệt tình quý trọng sinh mệnh, nhưng phá án bình thường muốn không dính máu tươi căn bản là chuyện hoang đường, cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tham-thien-truong-dang/253971/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.