Sau cùng, chính Yến Vân Hà phải nghiến răng nhịn đau mà tự mình nối lại phần xương đùi bị đánh gãy.
Lúc này, Vĩnh An hầu rất tàn nhẫn, mặc kệ cho Yến phu nhân khóc lóc cỡ nào cũng không để ai vào chữa trị cho Yến Vân Hà. Nếu không phải nhờ một vài phương pháp cấp cứu học được từ vị sư phụ dạy võ cho mình, nói không chừng cứ để vậy thì cái chân này của Yến Vân Hà thật sự sẽ thành tàn phế.
Có lẽ đối với Vĩnh An hầu mà nói, lúc này thành tàn tật vẫn là một chuyện tốt. Ông thà có một đứa con trai tàn tật, bởi tàn tật có thể thành thật, có thể ngoan ngoãn, cũng sẽ không làm liên lụy đến cả gia tộc.
Yến Vân Hà dựa vào một góc trong phòng, nhìn ánh lửa lấp ló ngoài cửa sổ. Vĩnh An hầu cho người trông chừng hắn, gần như là dùng ván gỗ bịt kín căn phòng này lại. Không cho đưa cơm, chỉ đưa nước. Đánh gãy một chân còn chưa đủ, ông sợ Yến Vân Hà vẫn còn sức để vật lộn.
Cuối cùng, vì Yến phu nhân gào khóc đòi chết nên mới cho phép đưa thêm điểm tâm.
Yến phu nhân vừa vào phòng, nhìn thấy bộ dạng con trai mình liền không cầm được mà rơi lệ.
Bà nắm tay Yến Vân Hà nức nở hồi lâu mới khó khăn nói: "Con à, đừng trách cha con tàn nhẫn. Hầu phủ của chúng ta chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, tuyệt đối không thể để bản thân bị cuốn vào những chuyện như thế."
"Việc của Đông cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-khong-tinh/3740841/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.