"Làm gì có chuyện đó." Ngu Khâm chậm rãi, có đôi phần yếu ớt nói: "Hơn nữa, việc lớn gì, ta nói sẽ tham gia cùng các ngươi khi nào vậy?"
Dứt lời, ánh mắt Ngu Khâm lộ ra vẻ mỉa mai: "Nếu tham gia vào việc đó, chẳng phải ta sẽ thành Ngô vương thứ hai à?"
Du Lương không đồng tình: "Là do Ngô vương tự mình gây họa, không thể trách bọn ta được."
Dứt lời Du Lương cười sang sảng, trông như một quý công tử không rõ sự đời.
Thật ra cậu ta trông rất trẻ, nhưng độc nhất chính là đôi mắt đẹp khó tả. Không thể nhìn thấy chút toan tính nào trong đó, sạch sẽ thuần khiết.
Ngu Khâm lạnh nhạt nhìn cậu. Khó trách được Yến Vân Hà sao lại tin tưởng người bạn thân này như vậy. Ngay từ đầu hắn là một kẻ chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
Du Lương khoanh tay: "Ngươi cho rằng ta muốn mượn sức ngươi? Ta chỉ nghe lệnh mà đến thôi."
"Ta có thể tự mình điều tra những chuyện cũ năm xưa mà ngươi nhắc đến. Nếu thật sự muốn mượn tay ta, bảo người đứng sau ra mặt đi." Ngu Khâm trầm giọng nói.
Y đã dùng đến Cẩm Y Vệ nhưng vẫn không tra ra được chút gì về người đứng sau Du Lương.
Nếu Du Lương không nói hươu nói vượn, vậy người này đã lập mưu từ lâu, ẩn nấp thật sâu tại kinh thành. Sâu đến mức có thể lọt qua được tầm mắt của Cẩm Y Vệ và cả Hoàng Thành Tư để bày ra thiên la địa võng*.
Nếu là người trong phủ tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-khong-tinh/3722537/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.