Chương trước
Chương sau
Yến Vân Hà ra khỏi hoàng cung thì gặp Trần Thanh. Hiện giờ án buôn lậu của Thanh Y Bang có dính líu đến vụ mưu phản của Ngô vương, bởi vậy mà một đám người Thanh Y Bang đang chờ kết án ở Vân Châu đều bị áp giải về kinh thành.

Án Ngô vương mưu nghịch vẫn còn đang thẩm tra, thế lực khắp nơi đều nhúng tay vào. Hôm nay Thành Cảnh Đế giận tím mặt cũng là vì lí do này.

Vừa rồi ở ngự thư phòng, Yến Vân Hà nuốt hết một miếng Đào Hoa Tô đắng ngắt xong thì lại lần nữa quỳ rạp trên đất. Thành Cảnh Đế nhìn tư thế của hắn, biểu cảm có hơi nguy hiểm: "Hoài Dương, sao không ăn nữa, ngươi không thích phần Đào Hoa Tô trẫm ban cho à?"

Yến Vân Hà lắc đầu: "Thần có một chuyện còn quan trọng hơn Đào Hoa Tô, muốn bẩm báo với bệ hạ."

Mây đen tan đi, Thành Cảnh Đế dạt dào hứng thú hỏi: "Nói trẫm nghe thử, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, mà khiến ngươi đến cả Đào Hoa Tô cũng không ăn."

Yến Vân Hà liền nhân cơ hội này để nhắc tới việc của Thanh Y Bang. Hắn nói lúc trước có thể phát hiện được manh mối này là vì Trần Thanh lấy công chuộc tội, chủ động cung cấp không ít tin tình báo.

Hắn chỉ vừa mới nói giúp bọn họ vài câu, Thành Cảnh Đế đã phiền muộn phất tay, ngài không rảnh để quan tâm đến một Thanh Y Bang nhỏ bé. Nhưng nhìn thấy biểu cảm nôn nóng của Yến Vân Hà, Thành Cảnh Đế vẫn phải trấn an: "Trẫm sẽ không lấy mạng bọn họ."

"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha." Thành Cảnh Đế nói.

Yến Vân Hà hoảng hốt: "Bệ hạ!"

Thành Cảnh Đế cảm thấy Yến Vân Hà vẽ chuyện cho ngài làm, bèn tức tối liếc hắn một cái, lại tỏ ra khó xử: "Sung quân đi, thế là được rồi chứ gì!"

Yến Vân Hà nhẹ nhõm thở phào, lúc này mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Bệ hạ anh minh*."

Từ xưa đến nay, phạm nhân bị lưu đày đa số là sung vào quân ngũ. Hoàn cảnh trên đường hành quân ác liệt gian khổ, rất nhiều phạm nhân không thể chịu nổi. Bởi vậy mới có câu thay vì bị lưu đày thì thà chết còn hơn.

Nhưng cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì vẫn sống được. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Huống chi Yến Vân Hà có rất nhiều cách để giúp điều kiện trên đường đi lưu đày không gian khổ như thế kia.

Nơi sung quân là địa bàn của Yến Vân Hà, đến lúc đó lập được công trên chiến trường thì vẫn có cơ hội trở về. Tuy rằng đây không phải là sự đảm bảo mà Yến Vân Hà đã hứa với Trần Thanh lúc đầu nhưng dưới tình huống thế này, có thể giữ mạng đã là không tồi.

Sau khi hắn nhìn thấy Trần Thành thì ngay lập tức đã bị bộ dạng của gã dọa cho hoảng. Bởi đối phương trong khoảng thời gian ngắn đã gầy đi rất nhiều, trông gầy gò hẳn.

Từ khi Trần Thanh biết về án mưu phản của Ngô vương, gã biết tình hình đã trở nên tồi tệ. Mọi người trong Thanh Y Bang đều sẽ bị phán tội mưu nghịch. Tội này phải bị lăng trì, mạng cũng sẽ không giữ nổi.

Cho dù trên đường đi gã đã nghĩ tới tình huống xấu nhất nhưng khi sự tình thật sự đã xảy ra, gã vẫn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Yến Vân Hà vẫn luôn ghi nhớ việc này trong lòng, chỉ là trong khoảng thời gian trước hắn mới bị loại khỏi việc điều tra án buôn lậu, hoàn toàn bị động. Lại bởi vì Kỳ Thiếu Liên, hắn không có cách nào cầu xin cho người của Thanh Y Bang trước mặt Thành Cảnh Đế.

Tuy Yến Vân Hà sợ Thành Cảnh Đế, ở một mức độ nhất định thì hắn vẫn hiểu ngài.

Thành Cảnh Đế cực kỳ nghiêm khắc với thuộc hạ. Sau khi trở thành tâm phúc, Yến Vân Hà đã bị phạt rất nhiều, bị cảnh cáo vô số lần.

Mỗi lần trừng phạt hắn xong, ngài sẽ lại an ủi ở một mức thích hợp với Yến Vân Hà.

Chuyện của Thanh Y Bang, là đang trấn an Yến Vân Hà.

Mưu phản quả thật là trọng tội, nhưng muốn tha cho Thanh Y Bang thì chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói của Thành Cảnh Đế. Đối với Yến Vân Hà mà nói, lại là đang cho hắn một ân huệ lớn.

Đôi khi Yến Vân Hà nghĩ, Thành Cảnh Đế quả thật là sinh ra để làm hoàng đế. Sẽ không ai có thể ngồi vững trên ngôi vị này hơn ngài.

Hắn vốn tưởng rằng Trần Thanh sẽ không nghe được tin tức. Vì dù tuy thế trận lúc bắt Ngô vương rất ồn ào nhưng án này trước mắt vẫn còn đang tra, đã vậy còn là việc xấu mặt của hoàng tộc, sẽ không được truyền tin rộng rãi ngay.

Có điều vẫn là do hắn đã xem thường tốc độ lưu truyền tin tức trong kinh thành, nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, Yến Vân Hà cũng có chút áy náy.

Hắn không dám chậm trễ thêm, lập tức nói tất cả về bước đi tiếp theo của Thanh Y Bang và những sắp xếp về sau của hắn cho Trần Thanh. Dứt lời, Yến Vân Hà lại nói: "Xin lỗi, ta chỉ có thể làm đến vậy thôi."

Hắn biết, việc này và những đảm bảo của hắn với Trần Thanh không hề giống nhau. Nếu Trần Thanh có trách hắn hay oán hận hắn, Yến Vân Hà đều có thể chấp nhận.

Nào biết, hắn vừa dứt câu là Trần Thanh nhũn cả hai chân, suýt nữa đã khuỵu xuống.

Yến Vân Hà lập tức đỡ gã lại, còn chưa đỡ được người lên ghế, Trần Thanh đã phấn khích quỳ xuống đất. Gã đập mạnh đầu xuống phiến đá lót, dập đầu cực kì tàn nhẫn đến nỗi muốn tứa máu.

"Ngươi đang làm cái gì vậy!?" Yến Vân Hà lớn tiếng hỏi.

Trần Thanh lệ nóng doanh tròng: "Ân nhân, ngài có ân đức lớn đối với Thanh Y Bang chúng ta, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả lại cho ngài."

Yến Vân Hà đỡ hai tay gã: "Ngươi đứng lên trước đã, đừng nói những lời như vậy."

Trần Thanh lắc đầu cật lực: "Tội này quá lớn, không dễ để bọn họ có thể sống sót. Ta biết tất cả chuyện này đều nhờ vào ân nhân ngài. Ta, Trần Thanh, đời này sẽ chỉ nghe theo ngài sai đâu đánh đó! Trên chiến trường ngài muốn ta giết ai, ta sẽ giết kẻ ấy!"

Trần Thanh là một gã đàn ông lỗ mãng, nhưng hoàn toàn không phải tên ngốc không biết gì. Gã biết đến tột cùng Yến Vân Hà đã giúp bọn họ một chuyện lớn thế nào.

Yến Vân Hà nhìn gã kích động phát khóc, buồn khổ trong lòng cũng vơi đi đôi phần.

Sau khi cảm ơn Yến Vân Hà, Trần Thanh muốn chủ động đi đầu thú nhưng Yến Vân Hà ngăn hắn lại: "Vợ ngươi sắp lâm bồn, ngươi cần gì phải gấp gáp như thế. Chờ bọn họ tới trấn Đại Đồng rồi, ngươi đi cũng không muộn."

Trần Thanh phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt nước mũi, gật đầu thật mạnh.

Yến Vân Hà nói: "Trễ chút nữa ta sẽ phái người đi đón vợ ngươi tới, ngươi chăm sóc cô ấy cho tốt. Tuy rằng ngươi có trách nhiệm với anh em, nhưng vợ ngươi cũng là bạn đời của ngươi, không thể bỏ mặc."

Trần Thanh nước mắt lưng tròng đồng ý, nhìn như thể hận không thể quỳ gối tiếp với Yến Vân Hà, lại đập bùm bùm mấy cái bể đầu.

Buổi tối Yến Vân Hà ở trong phủ nốc rượu, Tống Văn đứng cách đó không xa buồn rầu mà nhìn, lại không dám khuyên can.

Yến Vân Hà một mình uống rượu với trăng hồi lâu, sau lại nâng chén hướng lên mái hiên: "Cảnh đẹp như vậy, xuống đây uống với ta một chén."

Tại nơi mái hiên lặng như tờ, không có ai đáp lời.

"Đừng ép ta phải phi lên đó bắt ngươi." Yến Vân Hà nói.

Vẫn là một mảnh yên ắng, cứ như Yến Vân Hà đang lẩm bẩm với không khí.

Yến Vân Hà: "Hẳn là ngươi biết ngươi chạy không lại ta đâu nhỉ, Ẩn Nương."

Cái tên này vừa thốt ra, nơi mái hiên mới có chút động tĩnh sột sột soạt soạt. Ẩn Nương ló đầu ra, xấu hổ nhìn Yến Vân Hà.

Nàng xoay người nhảy xuống, yên lặng đi đến bên bàn đá, ngồi xuống.

Yến Vân Hà uống rượu, phân tâm hỏi: "Chuyện ta nhờ ngươi tra, đã tra đến đâu rồi?"

Ẩn Nương sờ soạng trong tay áo, nàng không hổ là người đảm nhận con đường truyền tin của Hoàng Thành Tư, chỉ mới vài ngày đã tra ra kết quả.

Một phong thư dán kín đặt trước mặt Yến Vân Hà, Ẩn Nương không xem.

Yến Vân Hà vươn tay cầm lấy phong thư, từ từ lấy tờ giấy ra nhưng không mở ra xem ngay.

Ẩn Nương nhấp chút rượu, bị đắng đến nhíu mày: "Vì sao ngươi lại muốn uống thứ đắng như thế này vậy?"

Yến Vân Hà cầm tờ giấy kia, cười: "Đắng à, xem ra không phải là do ta ảo giác. Hôm nay ta ăn cái gì cũng thấy đắng."

Ẩn Nương không nói gì. Yến Vân Hà đặt tờ giấy lên bàn, không xem mà một lần nữa nhấc chén rượu lên uống tiếp.

"Ngươi không xem sao?" Ẩn Nương hỏi.

Yến Vân Hà ừ một tiếng: "Ta đã biết được đáp án."

Ẩn Nương: "Ngươi không xem mà sao đã biết đáp án?"

Yến Vân Hà nhìn Ẩn Nương: "Mỗi một chỗ đều là những nơi nguy hiểm nhưng vẫn có đường sống."

Đương nhiên Ẩn Nương đã xem qua nội dung trong thư. Hiện tại việc gì nàng cũng phải báo lại cho Thành Cảnh Đế, chỉ là thân là bạn tốt của Yến Vân Hà, cũng phải chừa cho hắn chút thể diện.

Yến Vân Hà nhìn biểu cảm của Ẩn Nương: "Xem ra ta nói đúng."

Ẩn Nương uống hết nửa ly rượu, mặt mày nhăn nhúm, rầu rĩ: "Ừ, mọi nơi đều thế."

Yến Vân Hà không lên tiếng nữa. Hắn nhìn ánh trăng, đột nhiên nói với Ẩn Nương: "Ta lấy một thứ rất quan trọng làm vật trao đổi, cứu được không ít mạng người."

Ẩn Nương không rõ Yến Vân Hà đang nói về cái gì, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không nhìn ra hiện giờ Yến Vân Hà cô đơn biết bao nhiêu.

"Thứ này quan trọng hơn rất nhiều mạng người à?" Ẩn Nương hỏi.

Yến Vân Hà vô tư nói: "Thật ra ta cũng không biết có quan trọng hay không. Nhưng với y mà nói, thứ này hẳn là một phiền toái."

Nhìn tờ giấy, Yến Vân Hà bỗng nhiên lại lắc đầu: "Có lẽ cũng quan trọng đấy, nhưng lại không quan trọng đến thế. Rốt cuộc, cả đời người này còn có rất nhiều việc quan trọng hơn."

Ẩn Nương bị nói cho rối loạn, đầu nàng cũng vì chút rượu mà hơi quay cuồng.

Nàng cố sốc lại tinh thần, trong mắt là sườn mặt Yến Vân Hà. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm nhận được sự khổ sở của Yến Vân Hà.

Ẩn Nương nhíu mày: "Không thể cứ thế cướp lại à? Nếu đã là thứ rất quan trọng thì cứ dùng tất cả biện pháp cũng phải đoạt lại được chứ!"

Yến Vân Hà bị nàng nói đến ngẩn ngơ, sau đó phì cười: "Trên đời này lấy đâu ra nhiều mong ước được toại nguyện như vậy."

Bọn họ cùng uống rất nhiều, Ẩn Nương uống nửa chừng thì ghé lên bàn, khuôn mặt đỏ bừng ngơ ngác cùng Yến Vân Hà ngắm trăng: "Ta cũng đã từng có một người rất quan trọng."

"Sau đó, để cứu người đó mà ta đã từ bỏ rất nhiều thứ đáng giá."

"Thật ra ta không hề để bụng những thứ đó, chỉ là ta đã dùng hết mọi cách có thể cũng không thể giúp người đó một chút mảy may. Vậy mà còn bị người ta trắng trợn lừa gạt một đoạn thời gian."

Bàn tay cầm ly của Yến Vân Hà khựng lại. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Ẩn Nương kể về chuyện của mình.

Hắn gặp Ẩn Nương là chuyện xảy ra sau khi phụ thân hắn qua đời. Khi ấy hắn trở lại kinh thành, gặp được Thành Cảnh Đế, cũng làm việc cho ngài. Sau đấy khi hắn nhìn thấy Ẩn Nương lần đầu tiên, nàng đã ở bên Thành Cảnh Đế từ lâu rồi.

Đây là lần đầu tiên Yến Vân Hà nghiêm túc nhìn cô gái này: "Người đó là gì của ngươi?"

Ẩn Nương hoài niệm cười, nói: "Huynh trưởng của ta."

Yến Vân Hà hạ giọng thật thấp: "Người còn lại là ai?"

Ẩn Nương nhìn Yến Vân Hà bóp chặt chén rượu, trên tay nổi gân xanh, cười sảng khoái: "Không tới lượt ngươi báo thù cho ta đâu. Kẻ đó đã sớm bị băm thành trăm mảnh, xương nát thành tro rồi."

Trong lòng Yến Vân Hà lại không cách nào cảm thấy sung sướng. Hắn nhìn Ẩn Nương, không biết dưới nụ cười tươi kia có thật sự không có bóng ma nào hay không.

Ẩn Nương chớp mắt, cười: "Anh trai giúp ta báo thù, bệ hạ cũng giúp ta báo thù."

Yến Vân Hà cười không nổi, tâm tình hắn nặng nề, cực kì khó chịu.

Ẩn Nương vỗ vỗ bờ vai hắn; "Nói chuyện gì nhẹ nhàng đi. Gần đây ta phát hiện, hình như anh trai ta có người mà anh ấy thích đó."

Yến Vân Hà miễn cưỡng mỉm cười: "Người mà huynh trưởng ngươi thích nhất định phải đối xử thật tốt với ngươi mới được."

Nàng nhìn Yến Vân Hà, ánh mắt đầy dịu dàng: "Ta rất may mắn, người kia vô cùng tốt. Là một người đáng để thích."

___________________________

*Bệ hạ anh minh: ai hay coi phim cổ trang thời phong kiến hay nghe cụm này, nó có nghĩa là bệ hạ thông thái á, mà tớ để nguyên vầy cho quen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.