Trong hơn mười ngày có Lâm Hề Nhị ởbên này, thời gian Ngôn Khởi Thước tỉnh lại ngày càng dài, bác sĩ chủtrị nói cho Thiên Hạ biết, đã tới nơi, chỉ cần bệnh nhân chuẩn bị tốt,sẽ có thể tiến hành phẫu thuật.
Lúc Thiên Hạ đi vào phòng bệnh, Lâm Hề Nhị đang ngồi bên cạnh gọt lê, lại cắt thành từng miếng nhỏ đút cho Ngôn Khởi Thước.
Ngôn Thiên Hạ thấy hơi khó tin. Ở New York, khi Lâm Hề Nhị nhắc tới NgônKhởi Thước, đến chuyện sống chết của ông ấy bà cũng không thèm đả độngtới, vậy mà chỉ trong nháy mắt lại trở nên tràn đầy tình cảm. Hai ngườinói chuyện với Ngôn Khởi Thước hồi lâu, đợi ông ngủ thiếp đi, họ mới đira ngoài hành lang. Ngôn Thiên Hạ cảm ơn nói: “Mấy ngày nay giờ phút nào cũng ở bên ba con, dì đã vất vả rồi”.
“Ta đã nói rồi, coi như là trả ân tình mười năm cho ông ấy. Dùng mười ngày để đổi lấy mười năm,không có gì là vất vả cả”. Lâm Hề Nhị cười như tự giễu cợt mình.
“Dì giúp con làm công tác tư tưởng cho ba con, phẫu thuật đều đã chuẩn bịđầy đủ, nếu không sau một tháng nữa tim của cha con sẽ thực sự ngừngđập”.
Ngôn Khởi Thước tỉnh dậy, Lâm Hề Nhị vừa đút cho ông ăn hoa quả, vừa khuyên ông phải làm phẫu thuật.
“Bác sĩ chủ trị là chuyên gia tim mạch nổi tiếng ở trong và ngoài nước”.
“Ông ấy đã ba lần phẫu thuật thành công những ca phẫu thuật giống như thế này”.
“Độ nguy hiểm không lớn lắm”.
….
Ngôn Khởi Thước đột ngột ngắt lời bà, “Không phẫu thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quy-khong-noi-doi/126691/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.