Anh ấy vẫn đến, anh ấy từ bỏ sự caongạo, sự tự phụ, sự lo lắng, sự hoài nghi, sự đau đớn, vì cô mà đến tầng thứ mười tám, vì cô mà không quản tất cả…
Khoảnh khắc ấy, Thiên Hạ cười với Châu Cẩn Du, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Phần 1: Viên đá Ánh Trăng
Chiếc xe đi tới bên ngoài cửa sau biệt thự nhà họ Ngôn, Thiên Hạ dừng xe ở ngay trên đường.
Tháng hai sắp kết thúc, nhưng mùa xuân dường như vẫn còn rất xa xôi.
Trời lất phất mưa bay, cô xốc lại áo khoác rồi trùm kín mũ áo lên đầu, cốgắng che kín khuôn mặt rồi vào nhà bằng lối cửa sau. Cô đến khu cách nhà hai dãy hàng rào rồi nấp dưới hàng cây rậm rạp và len lén nhìn vào nhà. Một đám nhà báo, một loạt máy ảnh đang bấm liên hồi, lại còn có cảnhsát vây xung quanh nhà nữa. Xe truyền hình, xe cảnh sát, xe cấp cứu cùng tập trung ở đây khiến cho con phố tắc cứng. Ánh đèn lướt qua đám ngườidày đặc.
Thiên Hạ cố gắng nhìn để xem có chuyện gì xảy ra thìthấy một chiếc cáng được khênh ra. Cảnh sát đang cố gắng dẹp gọn đámphóng viên quá khích để đưa người lên xe cấp cứu. Xe cấp cứu rời khỏiđó, xe cảnh sát cũng đi theo sau.
Lúc này phóng viên mới hướng về phía máy quay và nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thụy do quá mệt mỏivề vấn đề ngọc thật ngọc giả nên khi về nhà đã bị ngã, đã được đưa đicấp cứu. Chuyện thật giả về viên Tổ Mẫu Lục đến nay vẫn là một ẩn số”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quy-khong-noi-doi/126674/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.