Lí Tùy Tâm không hề nghĩ tới nụ hôn kia chẳng những không đạt được hiệu quả nàng mong muốn mà ngược lại còn sinh ra một ít tác dụng phụ.
Bình Thường trở nên càng câu nệ hơn so với lúc trước, càng thêm giữ tôn nghiêm đúng mực. Đặc biệt khi đứng gần bên nàng, ngấm ngầm bảo trì khoảng cách nhất định tựa hồ phân rõ biên giới rạch ròi. Hơn nữa, trừ phi tất yếu, hắn sẽ không nói chuyện với nàng, sẽ không chủ động nói chuyện, thậm chí…… Không nhìn nàng.
Hắn trở nên nhàn chán, tĩnh lặng, càng lúc càng không thú vị, cũng càng lúc càng làm người khác tức giận.
Có thể không giận sao? Chiêu này nguyên bản là Lí Tùy Tâm chuẩn bị dùng để đối phó hắn, không ngờ hắn lại đánh đòn phủ đầu, không nhìn đến sự tồn tại của nàng. Cái bộ mặt người hầu đúng mực kia khiến nàng không thể không tiến tới chỉnh đốn.
“Này, Bình Thường, anh làm cái gì vậy? Anh đang trốn tôi sao?” Nàng giữ chặt cây chổi đang chuẩn bị quét tước phòng của hắn, vẻ mặt tàn khốc.
Bình Thường không trả lời, nhưng khi tay nàng chạm vào hắn, lập tức hắn rụt tay lại tựa như điện giật. Động tác ấy quả thực vũ nhục người tới cực điểm!
Nàng vừa sợ ngạc lại tức giận, còn có một tia…… Bi ai.
Xú gia hỏa này chẳng lẽ là đề phòng nàng sao? Hắn nghĩ nàng là người háo sắc bất cứ lúc nào cũng bổ nhào vào đàn ông, là thứ phụ nữ chơi bời vừa không tự trọng vừa không lòng tự ái?
“Tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, xin đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-phuong/101612/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.